tổng tài yêu vợ đến cuối đời

Chương 5: Lần Gần Gũi Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Văn phòng tập đoàn Hạ Thị đêm hôm ấy chìm trong ánh sáng vàng ấm áp từ những bóng đèn trần. Bên ngoài, thành phố đã yên ắng, chỉ còn ánh đèn đường phản chiếu lấp lánh trên mặt kính cao tầng. Trong căn phòng rộng lớn, Trần Linh và Hạ Tư Thần là hai bóng người duy nhất còn làm việc, bên cạnh những đống hồ sơ, máy tính và màn hình dữ liệu chiếu sáng từng con số rối rắm.

Trần Linh chống cằm, mắt dán vào màn hình, cố gắng phân tích báo cáo tài chính phức tạp. Dự án StarTech đang bước vào giai đoạn quyết định, mọi dữ liệu đều phải chính xác tuyệt đối. Cô hít một hơi thật sâu, nhấc tay ghi chú lại từng con số một, cảm giác căng thẳng bao trùm toàn bộ cơ thể.

Bên cạnh cô, Hạ Tư Thần đứng thẳng, ánh mắt sâu thẳm dõi theo từng thao tác của cô. Anh không nói gì, nhưng từng cái nhíu mày, từng cái gật nhẹ, đều khiến Trần Linh cảm nhận được sự quan tâm kín đáo, dù bên ngoài vẫn là vẻ lãnh khốc vốn có.

Một lúc sau, Trần Linh lẩm bẩm: “Số liệu này… nếu cộng nhầm, có thể dẫn đến sai lệch chiến lược…” Cô cúi xuống máy tính, tay chạm nhẹ vào một tệp dữ liệu, nhấn nhầm khiến màn hình nhảy sang trang khác.

“Cẩn thận hơn,” giọng Hạ Tư Thần trầm vang phía sau, gần như là thì thầm nhưng mang đầy uy lực.

Trần Linh giật mình, quay lại nhìn anh. Khoảnh khắc đó, cả hai đứng sát nhau hơn một mét, và cô bỗng cảm nhận rõ hơi thở anh – ấm áp, mạnh mẽ và đầy áp lực. Cô tự trấn tĩnh: “Dạ… em xin lỗi.”

Anh nhíu mày, nhưng không nhắc lại. Thay vào đó, anh cúi người xuống, nhìn màn hình cùng cô, ánh mắt quét qua từng con số một cách cẩn trọng. Trần Linh cảm thấy tim mình đập nhanh, không phải vì sợ hãi mà là một cảm giác kỳ lạ – vừa hồi hộp, vừa tò mò.

Cả hai im lặng làm việc. Không gian xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và hơi thở của nhau. Trần Linh thầm nhủ: “Anh ấy… gần đến mức này… thật sự quá áp lực, nhưng cũng lạ lùng…”

Đột nhiên, một tệp báo cáo quan trọng phát sinh lỗi. Trần Linh vội vàng cúi xuống, cố gắng sửa chữa. Trong khoảnh khắc, cô bị mất thăng bằng và ngã nhẹ về phía anh. Hạ Tư Thần ngay lập tức đưa tay đỡ, nhưng tay anh chạm vào tay cô, cảm giác như điện giật chạy dọc sống lưng Trần Linh.

“Em ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng hiếm khi có chút mềm mại.

Trần Linh đỏ mặt, lúng túng: “Dạ… em… em ổn.”

Anh đứng thẳng, đôi mắt vẫn dõi theo cô, nhưng ánh nhìn không còn sắc bén như lúc đầu mà có phần dịu lại. Trần Linh cảm nhận sự quan tâm của anh, và trong lòng, một nỗi cảm giác vừa ngại ngùng vừa thích thú len lỏi.

Họ tiếp tục làm việc, nhưng không khí đã thay đổi. Cô thấy mình không còn cảm giác áp lực đơn thuần, mà là một sự tò mò, muốn hiểu anh hơn – người đàn ông lạnh lùng nhưng lại dần bộc lộ sự quan tâm tinh tế.

Khi đồng hồ điểm mười một giờ đêm, cả hai mới ngẩng đầu nhìn nhau. Ánh sáng đèn vàng chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật những đường nét lạnh lùng nhưng quyến rũ. Hạ Tư Thần nhíu mày, giọng trầm: “Chúng ta đã làm việc gần mười hai giờ. Cô cần nghỉ ngơi.”

Trần Linh lắc đầu, cố gắng tỏ ra kiên cường: “Em vẫn còn đủ sức, dự án quan trọng… em không muốn bỏ lỡ.”

Anh bước lại gần, giọng sắc nhưng mang chút nhấn nhá hiếm hoi: “Cô cần biết giới hạn của mình. Nếu quá mệt mỏi, sẽ dễ mắc sai lầm.”

Khoảnh khắc ấy, Trần Linh cảm thấy tim mình loạn nhịp. Chỉ đơn giản là gần anh, nghe giọng nói trầm ấm ấy, ánh mắt chăm chú ấy, nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp, vừa an toàn kỳ lạ. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… không chỉ là sếp khó gần nữa. Anh ấy quan tâm đến mình thật sự.”

Khi màn hình máy tính hiển thị kết quả cuối cùng, Trần Linh thở phào, đôi tay mỏi nhừ. Hạ Tư Thần nhìn cô, ánh mắt vừa sắc bén vừa dịu dàng hiếm có: “Kết quả tốt. Nhưng tôi muốn cô hiểu, làm việc không chỉ là số liệu, mà còn là cách duy trì trạng thái tinh thần.”

Trần Linh gật đầu, tim đập nhanh: “Dạ… em hiểu.”

Cả hai đứng đó, không ai nói gì thêm, nhưng khoảng cách giữa họ đã rút ngắn. Anh đưa tệp hồ sơ vào bàn, ánh mắt lướt qua cô đầy ý nhị. Cô nhận ra, lần đầu tiên, anh không chỉ nhìn cô với ánh mắt lãnh khốc, mà là ánh mắt… gần gũi và tin tưởng.

Trần Linh mỉm cười thầm, trong lòng dâng lên niềm cảm giác vừa hồi hộp, vừa ấm áp. Buổi tối làm việc muộn này, họ không chỉ sát cánh chiến đấu với dự án, mà còn bắt đầu hiểu nhau hơn – cảm nhận được những cảm xúc chưa từng bộc lộ, những lo lắng, những quyết tâm, và cả những mảnh nhỏ yếu đuối mà chỉ có nhau mới nhìn thấy.

Khi rời văn phòng, anh nhíu mày nhìn cô: “Đi về nghỉ ngơi. Ngày mai còn nhiều việc.”

“Dạ… em sẽ về,” cô đáp, bước ra cửa.

Bên ngoài, không gian yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng đèn đường phản chiếu trên mặt kính cao tầng. Trần Linh hít một hơi thật sâu, tim vẫn đập nhanh. Cô thầm nhủ: “Đêm nay, mình đã hiểu anh ấy hơn… nhưng cũng biết rằng, mình đã bắt đầu rung động rồi.”

Và từ khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong lòng cô, Hạ Tư Thần không chỉ là sếp – anh trở thành người đặc biệt, vừa xa cách vừa gần gũi, vừa nghiêm khắc vừa quan tâm, tạo nền tảng cho những cảm xúc sắp tới mà cô không thể chối bỏ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×