tổng tài yêu vợ đến cuối đời

Chương 6: Trái Tim Rung Động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính cao tầng, rọi xuống sàn văn phòng rộng lớn của tập đoàn Hạ Thị. Thành phố dường như đã thức giấc, nhưng trong phòng làm việc của Hạ Tư Thần, không khí vẫn tĩnh lặng. Anh ngồi trước bàn làm việc, tay cầm tách cà phê, ánh mắt sâu thẳm dõi theo màn hình máy tính. Nhưng lần này, không phải dữ liệu, không phải hợp đồng, mà là hình ảnh Trần Linh đang chăm chú làm việc trong phòng bên cạnh.

Anh nhíu mày, hít một hơi thật sâu. Trái tim anh, thứ mà lâu nay luôn lạnh lùng, bỗng dưng đập nhanh hơn. Một cảm giác lạ – không phải áp lực công việc, mà là… quan tâm. Hạ Tư Thần nhận ra rằng, anh không chỉ nhìn Trần Linh như một đối tác thông minh, một nhân viên xuất sắc, mà còn thấy trong cô một thứ gì đó khiến anh muốn bảo vệ, muốn gần gũi.

“Cảm giác này… là gì?” Anh tự hỏi, ánh mắt không rời khỏi cô.

Trần Linh gập một tệp báo cáo quan trọng, mắt vẫn dán vào màn hình. Cô không nhận ra rằng, từ phía phòng làm việc kế bên, Hạ Tư Thần đang quan sát cô, từng cử chỉ nhỏ nhất. Cách cô nhíu mày khi tập trung, cách cô nhấp nháp cà phê khi mệt mỏi, cách cô mím môi khi đưa ra ý kiến – tất cả đều khiến anh cảm thấy tim mình rung lên.

Một thoáng im lặng trôi qua, và anh tự nhủ: “Không, đây không thể chỉ là sự chú ý công việc. Mình… đang lo lắng cho cô ấy. Không chỉ là trách nhiệm, mà là…”

Anh đặt tách cà phê xuống bàn, đứng dậy, bước đến gần phòng làm việc của Trần Linh. Khoảng cách giữa họ không còn nhiều, chỉ một cánh cửa kính mỏng ngăn cách. Anh dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cảm giác vừa lạ lẫm vừa kỳ diệu.

Trần Linh ngẩng đầu, nhìn anh, mắt sáng lên một chút ngạc nhiên: “Anh Hạ… sao lại đứng đây?”

Hạ Tư Thần nhíu mày, giọng trầm: “Có việc cần trao đổi trực tiếp. Không phải chỉ qua email hay tin nhắn.”

Cô gật đầu, hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui lạ thường. “Anh ấy… sao hôm nay trông gần gũi hơn bình thường nhỉ?”

Họ cùng nhau thảo luận về dự án StarTech, nhưng lần này, Hạ Tư Thần chú ý nhiều hơn đến cảm nhận, ý kiến của Trần Linh. Mỗi khi cô đưa ra một đề xuất táo bạo, ánh mắt anh thoáng lên sự thán phục kín đáo, thay vì nghiêm khắc như trước.

Khi Trần Linh nêu ra một kịch bản dự phòng, anh im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Đúng. Cô đã tính toán rất kỹ. Tôi đánh giá cao sự cẩn trọng của cô.”

Cô hơi đỏ mặt, mỉm cười: “Dạ… em chỉ muốn dự án thành công thôi.”

Hạ Tư Thần nhíu mày, nhưng trong lòng lại rung động nhẹ. Anh nhận ra, chưa từng ai khiến anh chú ý đến từng chi tiết nhỏ đến vậy, và cũng chưa từng ai khiến trái tim anh… bồn chồn như lúc này.

Buổi chiều, cả hai phải làm việc sát cánh để rà soát dữ liệu tài chính. Trần Linh ngồi trước màn hình, ánh sáng đèn phản chiếu lên gương mặt căng thẳng nhưng kiên định. Hạ Tư Thần đứng sau lưng cô, ánh mắt chăm chú nhưng không còn sắc lạnh tuyệt đối. Anh thấy cô nghiến môi khi phát hiện lỗi nhỏ, thấy cô lẩm bẩm khi tính toán phức tạp – tất cả đều khiến trái tim anh run lên một cách kỳ lạ.

“Cô có mệt không?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng hiếm hoi mềm mại.

Trần Linh giật mình, quay đầu nhìn anh: “Em… không sao. Chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.”

Anh nhíu mày, bước lại gần hơn, giọng sắc nhưng ẩn ý: “Đừng để quá mệt. Tôi không muốn thấy cô sai sót vì mệt mỏi.”

Cô cười nhẹ, tim đập mạnh: “Anh ấy… quan tâm mình… khác hẳn ngày thường.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Tư Thần tự nhận ra: trái tim mình đã rung động thật sự. Không còn là sự quan tâm lãnh khốc, không còn là trách nhiệm công việc, mà là một thứ cảm xúc lạ lùng – muốn bảo vệ, muốn gần gũi, muốn biết cô an toàn và hạnh phúc.

Đêm đến, văn phòng trở nên yên tĩnh. Trần Linh đang chuẩn bị rời bàn làm việc, tay xách hồ sơ, thì Hạ Tư Thần tiến lại gần. Anh đưa tay mở cửa, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Hôm nay cô làm tốt. Đi về nghỉ ngơi.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại muốn hỏi: “Anh… thật sự quan tâm đến mình sao?”

Khi ra khỏi phòng, Trần Linh nhìn thấy Hạ Tư Thần đứng đó, bóng dáng cao lớn, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ánh lên một chút ấm áp. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được rằng, anh không chỉ là sếp – mà là người đàn ông đang âm thầm rung động, đang dần để lộ tình cảm thật.

Trên đường về, Trần Linh vẫn hồi hộp, không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về anh. Cô nhận ra, thứ cảm giác kỳ lạ này cũng đã len vào trái tim cô – muốn gần gũi, muốn được bảo vệ, muốn hiểu anh hơn.

Về phía Hạ Tư Thần, anh ngồi trong văn phòng trống vắng, nhìn ra thành phố sáng đèn. Trong lòng, anh thừa nhận với chính mình rằng: Trái tim lạnh lùng bấy lâu nay, lần đầu tiên rung động thật sự – vì một cô gái thông minh, kiên cường, và dũng cảm đứng trước mắt anh.

Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Trần Linh… cô ấy không còn chỉ là nhân viên, không chỉ là đối tác. Tôi… muốn gần cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy, và… muốn cô ấy thuộc về tôi.”

Và từ khoảnh khắc này, một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Hạ Tư Thần và Trần Linh chính thức bắt đầu. Không chỉ là công việc, không chỉ là hợp tác, mà là trái tim rung động, cảm xúc bắt đầu lộ diện, mở đường cho những tình tiết ngọt sủng, những xung đột đầy cảm xúc trong các chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×