tổng tài yêu vợ đến cuối đời

Chương 7: Hiểu Lầm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, văn phòng tập đoàn Hạ Thị tràn ngập không khí hối hả thường nhật. Trần Linh bước vào, tay xách hồ sơ, đầu óc vẫn đang dồn hết vào việc rà soát số liệu dự án StarTech. Cô không ngờ rằng, chỉ trong vài giờ, một tin đồn nhỏ nhưng đầy nguy hiểm sẽ khiến cô và Hạ Tư Thần rơi vào một tình huống căng thẳng hiếm có.

Cô vừa đặt túi xuống bàn, thì một vài nhân viên nhỏ xung quanh khẽ nhắc nhau, ánh mắt thoáng nhìn cô với vẻ tò mò. Trần Linh cảm nhận được sự khác lạ, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự, tự nhủ: “Chắc chỉ là mình nhạy cảm quá.”

Nhưng rồi, một tin nhắn lạ được gửi đến điện thoại của cô. Nội dung ngắn gọn nhưng đủ khiến tim cô thắt lại:

“Nghe nói cô Trần Linh và tổng tài Hạ có mối quan hệ đặc biệt… liệu có phải hai người đang bí mật hẹn hò?”

Trần Linh giật mình, lòng vừa hoang mang vừa bực bội. Cô tự nhủ: “Không thể… sao lại có chuyện đó? Mình và anh ấy chỉ làm việc thôi mà…”

Cô cố gắng bỏ qua tin nhắn, tập trung vào công việc. Nhưng không lâu sau, tin đồn lan truyền khắp phòng: những lời thì thầm, ánh mắt tò mò, và cả những câu chuyện chưa được kiểm chứng về mối quan hệ giữa cô và Hạ Tư Thần.

Trần Linh cảm thấy khó chịu nhưng không dám phản ứng mạnh. Cô biết, nếu nổi nóng, sẽ khiến tình hình phức tạp hơn, nhất là khi Hạ Tư Thần vẫn chưa biết tin đồn.

Nhưng đúng lúc đó, Hạ Tư Thần xuất hiện. Anh bước vào phòng, dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ nhân viên. Mọi người im lặng ngay lập tức, cảm nhận được quyền lực áp đảo của anh.

“Trần Linh!” giọng anh trầm nhưng đầy uy lực, vang lên khiến không khí trong phòng như đông cứng.

Cô ngẩng đầu, hơi bối rối: “Dạ… có chuyện gì sao anh Hạ?”

Anh tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi cô, trong lòng đang dâng lên một cơn giận khó kiểm soát. Tin đồn kia đã chạm vào một điểm nhạy cảm: Hạ Tư Thần nhận ra rằng, anh không thể để bất kỳ ai xúc phạm hay nghi ngờ về Trần Linh – người đang dần chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim anh.

“Nghe nói cô và tôi… có mối quan hệ gì đó ngoài công việc?” Anh hỏi, giọng lạnh lùng nhưng căng như dây đàn.

Trần Linh đỏ mặt, ngạc nhiên và hơi sững lại: “Anh… tin những tin đồn đó sao? Chúng chỉ là hiểu lầm thôi. Em và anh… chỉ là đồng nghiệp, đối tác thôi mà!”

Hạ Tư Thần nhíu mày, bước lại gần cô hơn, đôi mắt lóe lên tia giận dữ: “Hiểu lầm hay không, tôi không muốn nghe bất kỳ lời đồn đại nào về cô. Cô có hiểu không? Không ai được phép vu oan cho người của tôi!”

Trần Linh hơi giật mình, không nghĩ rằng anh lại phản ứng dữ dội đến vậy. Cô biết Hạ Tư Thần vốn lạnh lùng, nhưng giận dữ vì cô… chưa từng thấy trước đây. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa xúc động trào lên trong lòng cô.

“Em… em hiểu rồi!” Cô lắp bắp, cảm giác vừa bối rối vừa bất ngờ.

Hạ Tư Thần hít một hơi, cố gắng kiểm soát cơn giận. Anh nhìn quanh, thấy toàn bộ nhân viên đang im lặng, ánh mắt đầy lo sợ và tò mò. Anh nghiêm giọng: “Tôi nói một lần thôi. Mọi người, hãy tập trung vào công việc. Những tin đồn vô căn cứ sẽ không được phép tồn tại trong công ty này. Ai còn lan truyền, sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Phòng họp im lặng, mọi người cúi đầu, không ai dám phản bác. Áp lực từ Hạ Tư Thần như một bức tường sắt, khiến tin đồn lập tức lắng xuống.

Trần Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập nhanh. Cô biết rằng, anh không chỉ giận dữ vì tin đồn, mà còn vì cảm giác ghen tuông, bảo vệ cô – thứ mà cô chưa từng thấy ở Hạ Tư Thần trước đây.

Khi mọi người rời phòng, chỉ còn lại hai người, anh tiến lại gần cô, giọng trầm và lạnh: “Trần Linh, cô phải hiểu, tôi không muốn ai nhầm lẫn hay xúc phạm cô. Cô… là người tôi tin tưởng, và… đặc biệt.”

Trần Linh đỏ mặt, đôi mắt lóe lên sự xúc động: “Anh… anh chỉ lo lắng cho em thôi đúng không? Em… cảm ơn anh. Nhưng em muốn mọi người hiểu đúng sự thật.”

Hạ Tư Thần cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô. Cô hiểu chưa?”

Cô gật đầu, trong lòng vừa xúc động vừa cảm thấy ấm áp. Khoảnh khắc đó, mọi hiểu lầm được giải tỏa, nhưng lại mở ra một tầng lớp cảm xúc mới: sự tin tưởng, bảo vệ, và… những rung động lặng lẽ mà cả hai đang cố gắng nhận ra.

Buổi tối, khi trở về nhà, Trần Linh không thể ngừng nghĩ về phản ứng của Hạ Tư Thần. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, anh không chỉ là sếp khó gần, mà còn là người đàn ông… đang dần chiếm lấy trái tim cô theo cách không thể phủ nhận.

Trong khi đó, Hạ Tư Thần ngồi trong văn phòng trống, ánh mắt nhìn ra thành phố sáng đèn. Anh thầm nhủ: “Trần Linh… cô không phải là đối tác bình thường. Tôi không muốn ai nghi ngờ cô, và… tôi cũng không muốn mất cô. Đây… là cảm giác mà tôi chưa từng có.”

Khoảnh khắc hiểu lầm này, thay vì chia cắt, lại khiến cả hai hiểu thêm về cảm xúc thật, tạo nền tảng cho những xung đột, ngọt-sủng, và sự gần gũi sâu hơn trong những chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×