trà xanh đội lốt anh em tốt

Chương 1: Trà Xanh Đội Lốt Anh Em Tốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiệc tất niên công ty chồng được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng ngay trung tâm thành phố. Tôi đến muộn vì còn vướng một cuộc họp đột xuất với đối tác. Trên đường đến, tôi còn cẩn thận chọn một chiếc đầm đen thanh lịch, vừa đủ để không quá phô trương, nhưng vẫn giữ khí chất một nữ chủ nhân đúng nghĩa. Tôi không xuất hiện để tranh giành ai cả — vì người đàn ông đó là của tôi, và vị trí đó vốn dĩ thuộc về tôi.

Nhưng ngay khi cánh cửa phòng tiệc bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chậm rãi dừng bước.

Chồng tôi — Chiêu Nam — đang ngồi ở dãy bàn giữa, ánh đèn rọi xuống làm nổi bật vẻ ngoài lịch lãm vốn dĩ đã khiến tôi si mê từ lần đầu gặp mặt. Nhưng điều khiến tôi chú ý không phải là anh, mà là người phụ nữ ngồi sát bên. Một cô nàng tóc xoăn sóng, môi đỏ chót, váy ôm sát, đang nghiêng người cười khúc khích, tay khoác lên cánh tay của chồng tôi đầy thân mật.

Tôi bước lại gần. Không ai để ý đến sự có mặt của tôi, kể cả chồng. Cô ta vừa khoác tay anh lần thứ tư thì...

Tôi nôn thốc ngay tại chỗ.

Không phải vì ghen. Cũng không phải vì đau lòng. Mà là do tôi… mang thai.

Chiêu Nam hoảng hốt. Anh bật dậy, chạy đến đỡ lấy tôi, tay luống cuống vuốt lưng, giọng lo lắng:

— “Em sao thế? Có cần vào viện không?”

Tôi nhìn anh, cố nén nụ cười nhạt. Đúng lúc đó, cô ả bên cạnh cũng đứng dậy, khoanh tay, nhướng mày nói lớn đủ để cả bàn nghe:

— “Chiêu Nam, vợ cậu thế này thì… đúng là chẳng ra gì ha~”

Ồ. Chẳng ra gì?

Tôi từ từ đứng thẳng dậy, lau khóe miệng bằng chiếc khăn lụa trong túi xách, sau đó nhìn thẳng vào cô ta. Ánh mắt tôi lạnh như băng.

— “Cô là ai?”

Cô ta nhướn mày, cười duyên, giọng mềm như mật:

— “Tôi á? Là chị em chí cốt với Chiêu Nam. Là đồng nghiệp thôi, chị đừng hiểu lầm nha~”

Tôi gật đầu, vẫn mỉm cười:

— “Ồ, chị em chí cốt mà ngồi sát rạt, khoác tay nhau như vợ chồng? Có lẽ tôi cần học lại khái niệm tình bạn thôi.”

Cả bàn tiệc im bặt.

Cô ta chưa chịu dừng lại, tiếp tục tấn công:

— “À… tôi với Chiêu Nam chơi thân từ hồi còn thực tập. Hồi đó, ảnh còn chưa cưới chị nữa kìa. Nói thật, tôi còn biết ảnh thích ăn gì, dị ứng gì, thậm chí cả chuyện ảnh thích ngủ bên trái hay bên phải giường.”

Tôi bật cười khẽ. Giọng cười tôi không lớn, nhưng từng từ phát ra sắc lạnh như dao cạo.

— “Nghe cô nói, tôi tưởng mình đang nghe tiểu thuyết ngôn tình rẻ tiền.”

Tôi quay sang Chiêu Nam, hỏi nhẹ:

— “Anh quen cô ấy bao lâu rồi?”

Anh lắp bắp:

— “Ờ… cô ấy là nhân viên phòng dự án… Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”

— “Bình thường?” Tôi nhìn lại cô gái kia. “Cô có thường xuyên khoác tay các đồng nghiệp nam đã có vợ không? Hay chỉ với chồng tôi?”

Cô ta bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng. Tôi tiếp tục:

— “À, nếu nói thêm thì tôi còn giữ được mấy tin nhắn cô gửi nửa đêm: ‘Anh ơi, em sợ ma quá, anh ngủ chưa?’. Cũng hay đấy chứ, vừa có tình đồng nghiệp, vừa có yếu tố tâm linh.”

Mấy đồng nghiệp xung quanh bắt đầu xì xào. Có người cười khúc khích. Có người thì nhìn cô ả với ánh mắt khó chịu.

Mặt cô ta chuyển từ trắng sang đỏ, rồi tím tái.

Tôi không dừng lại:

— “Tôi không biết cô nghĩ gì khi tự tiện khoác lên mình cái danh 'chị em chí cốt'. Nhưng từ bé đến giờ, tôi chưa từng thấy một người chị em nào lại cố chen vào gia đình người khác, lại còn diễn đạt như thế.”

Chiêu Nam nắm lấy tay tôi, có phần run rẩy:

— “Thôi, đừng nói nữa. Là anh sai… Anh không để ý cách hành xử của cô ta…”

Tôi rút tay lại, ánh mắt sắc như dao:

— “Anh không cần bênh. Tôi chưa từng sợ bị người khác cướp chồng. Chỉ sợ chồng mình không biết giữ thân.”

Không khí bữa tiệc đông người mà yên ắng đến kỳ lạ. Tôi xoay người định rời đi thì cô gái kia thốt lên:

— “Chị tưởng chị giỏi lắm hả? Đàn ông không ai thích kiểu đàn bà suốt ngày kiểm soát!”

Tôi quay lại, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng và đưa lên màn hình lớn đặt ở đầu phòng tiệc — nơi đang kết nối với máy chiếu cho phần trình chiếu tổng kết.

Một loạt ảnh hiện lên:

Cảnh cô ta gửi ảnh mặc váy ngủ, nhắn “Em lạnh quá, ngủ không được…”

Cảnh cô ta đứng trước cửa nhà tôi lúc nửa đêm.

Tin nhắn nũng nịu: “Chiêu Nam, chỉ có anh mới hiểu em…”

Tôi nói chậm rãi:

— “Cô không phải trà xanh. Cô là trà thiu. Diễn còn không tới.”

Tôi gập điện thoại lại. Mọi người nổ ra những tiếng thì thầm đầy chán ghét. Cô ta cúi gằm mặt, vội vã nhặt túi rút khỏi phòng tiệc trong ánh mắt đàm tiếu của cả công ty.

Tôi bước đến, ngồi xuống ghế chủ tiệc — vị trí vốn dĩ của tôi — và cầm ly nước lọc lên, khẽ cụng ly với Chiêu Nam:

— “Chúc mừng tất niên, chồng yêu. Em vẫn còn đó, nhưng lần sau sẽ không dễ tha thứ vậy đâu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.