trà xanh đội lốt anh em tốt

Chương 2: Trà Xanh Đội Lốt Anh Em Tốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cái đêm tiệc tất niên đầy kịch tính ấy, tôi những tưởng mọi chuyện sẽ tạm lắng xuống. Nhưng không. Trà xanh không bao giờ rút lui dễ dàng – nhất là khi nó đã thấy mùi của đàn ông có tiền và có vợ.

Sáng hôm sau, tôi ngồi trong phòng làm việc, laptop mở ra trước mặt nhưng tâm trí lại không nằm ở bản hợp đồng nào cả. Tin nhắn từ một người bạn làm chung công ty với Chiêu Nam vừa được gửi tới:

"Bà ơi, con nhỏ hôm qua nó đang lên mạng kể chuyện bị 'vợ giám đốc chèn ép', 'nạn nhân của hôn nhân không tình yêu'... Mà ai cũng đang chia sẻ, like tới tấp kìa."

Tôi mở mạng xã hội. Đúng như lời bạn nói, cô ta — Ngọc Anh — đăng một bài dài như tiểu thuyết, nói rằng mình là nạn nhân, rằng “tình cảm chân thành không được chấp nhận vì bị ghen tuông mù quáng đàn áp”.

Dưới bài viết, mấy kẻ mù mờ vào tung hô:

“Chị đáng được yêu!”

“Đàn ông có vợ mà còn quan tâm chị, chứng tỏ chị rất đặc biệt!”

“Chị em mình mà bị đối xử như vậy thì đấm chết bà vợ nó luôn!”

Tôi thở dài, đặt tách trà xuống, không phải vì tức — mà vì thật sự thấy nực cười.

Trước kia, tôi từng nghĩ loại phụ nữ như Ngọc Anh chỉ tồn tại trong phim. Nhưng không, họ tồn tại đầy rẫy, đẹp vừa đủ, diễn giỏi vừa đủ, và đặc biệt: không biết liêm sỉ là gì.

**

Buổi tối, tôi cùng Chiêu Nam ngồi ăn cơm. Tôi không nói gì, nhưng sự im lặng lại như chiếc gương phản chiếu mọi lỗi lầm.

Chiêu Nam bỏ đũa, ngẩng lên nhìn tôi:

— “Anh xin lỗi.”

Tôi đáp, mắt không rời khỏi bát cơm:

— “Em không cần lời xin lỗi. Em cần anh giải quyết triệt để.”

Anh trầm ngâm vài giây, rồi gật đầu:

— “Anh sẽ cho cô ta nghỉ việc.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

— “Không. Nghỉ việc là nhẹ quá. Cô ta muốn dùng mạng xã hội để hủy hoại danh dự em, bôi nhọ hôn nhân này. Vậy thì… cô ta nên học một bài học về sức mạnh thật sự của chính thất.”

**

Tối hôm đó, tôi liên hệ với luật sư riêng. Không phải để kiện cáo gì vội. Mà để thu thập thông tin, chứng cứ. Tôi muốn biết:

Ai là người đứng sau giúp cô ta viết bài dài như tiểu thuyết?

Cô ta từng quan hệ với bao nhiêu người trong công ty?

Có bao nhiêu lần cô ta cố tình tiếp cận Chiêu Nam ngoài giờ làm?

Và quan trọng nhất: Cô ta đã từng dính phốt gì chưa?

Chưa đầy 24 giờ sau, tôi nhận được một tập tài liệu.

Ngọc Anh, 27 tuổi, từng làm việc ở hai công ty trước đó – đều nghỉ việc vì “xích mích nội bộ”. Trong một công ty, từng có tin đồn cô ta qua lại với sếp đã có gia đình. Cả hai cùng nghỉ trong cùng một tháng.

Tôi mỉm cười. Kẻ diễn vai “nạn nhân” giỏi nhất, thường cũng là kẻ dối trá chuyên nghiệp nhất.

**

Hai ngày sau, tôi hẹn cô ta gặp mặt.

Địa điểm: một quán café rooftop – nơi có ánh sáng đẹp, view đẹp, và đủ yên tĩnh để vạch mặt mà không cần to tiếng.

Ngọc Anh xuất hiện đúng giờ, váy ngắn, gót cao, mắt kẻ sắc như mèo. Nhưng vừa ngồi xuống, cô ta đã mở miệng:

— “Tôi cứ tưởng chị không đủ tự tin để gặp riêng tôi đấy.”

Tôi không đáp, chỉ rút từ túi ra một bản photo giấy nghỉ việc, và đẩy về phía cô ta.

— “Công ty đã duyệt đơn xin nghỉ của cô. Cô nên thu dọn đồ.”

Cô ta bật cười:

— “Ồ? Chị có quyền gì mà ép tôi nghỉ việc?”

Tôi nhìn cô ta, ánh mắt đầy bình thản:

— “Tôi không cần ép. Cô tự gửi đơn. Chẳng lẽ cô quên? Ngày hôm qua, lúc 2 giờ chiều, cô đến phòng Nhân sự, vừa khóc vừa nói bị bắt nạt trong môi trường công ty?”

Ngọc Anh hơi giật mình. Tôi nhướn mày:

— “Tôi có bản ghi âm.”

Sắc mặt cô ta thay đổi.

Tôi rút tiếp ra tập tài liệu.

— “Còn đây là tất cả những lời cô từng nói về sếp cũ, về các mối quan hệ 'chị em chí cốt' khác. Và đây là đoạn trích một bài báo năm 2021 – tên cô xuất hiện trong danh sách nhân viên bị kỷ luật nội bộ vì phá hoại hôn nhân người khác.”

Cô ta chết lặng. Tôi đứng dậy, cầm ví:

— “Tôi không cần hạ cô. Cô tự làm điều đó quá hoàn hảo rồi.”

Tôi quay người bước đi, để lại cô ta ngồi một mình giữa khung cảnh sang trọng – nơi không còn ánh hào quang nào che lấp được gương mặt thật sự của cô ta.

**

Tối hôm đó, tôi nằm trong vòng tay Chiêu Nam, đầu tựa lên ngực anh.

— “Em không sợ người ta nói em quá mạnh mẽ sao?”

Anh vuốt tóc tôi, dịu dàng đáp:

— “Anh chỉ sợ em tổn thương. Còn lại… anh thấy tự hào.”

Tôi nhắm mắt. Không phải vì mệt mỏi. Mà vì trong lòng tôi biết rõ:

Đây mới chỉ là khởi đầu. Những kẻ đội lốt 'chị em', 'bạn bè', hay 'đồng nghiệp tốt bụng'… sẽ còn đến nữa. Và tôi sẽ sẵn sàng — từng đứa một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.