Phòng điều trần đặc biệt, trụ sở Bộ Tư pháp.
Không ống kính truyền thông. Không phóng viên.
Chỉ có ba luật sư cấp cao, đại diện của Ủy ban Điều tra đặc biệt, và ba người được mời làm nhân chứng quan trọng.
Tôi ngồi ghế đầu. Trước mặt là bản cam kết "Khai đúng sự thật, không thêm bớt, không che giấu".
Phía bên kia, đại diện Ủy ban nhìn tôi, nhẹ nhàng:
— “Chúng tôi cảm ơn bà Mai Chi vì đã cung cấp bằng chứng bước đầu. Nhưng hôm nay, có một người khác tình nguyện ra làm nhân chứng bổ sung. Một người từng là ‘người trong hệ thống’.”
Tôi nhíu mày.
Rồi cửa phòng mở ra.
Bước vào là một dáng người quen thuộc.
Ngọc Anh.
Cô ta mặc sơ mi trắng, váy đen đơn giản. Tóc búi gọn. Không còn son đỏ, không còn váy hai dây khoác tay chồng tôi.
Tôi ngồi thẳng dậy, tay vô thức siết lại.
Ngọc Anh cúi đầu với Ủy ban, rồi… nhìn thẳng về phía tôi.
— “Tôi không đến để gây hấn. Tôi đến để… xin lỗi. Và làm đúng.”
**
Cả phòng yên lặng khi Ngọc Anh bắt đầu lời khai:
— “Tôi gặp chị Mai Chi lần đầu ở buổi tiệc cuối năm. Khi đó, tôi là thành viên mới trong chương trình mentor do bà Triệu Thục Uyên trực tiếp quản lý. Nhiệm vụ của tôi là… tiếp cận một người đàn ông đã lập gia đình – cụ thể là chồng của chị Mai Chi – để kiểm tra khả năng ‘tạo ảnh hưởng cảm xúc’.”
— “Kiểm tra?” – một điều tra viên hỏi.
Ngọc Anh gật đầu.
— “Họ gọi đó là bài kiểm tra cuối kỳ. Nếu thành công, tôi sẽ được thăng hạng mentor cấp cao và được giới thiệu làm thư ký riêng cho một CEO lớn.”
Tôi ngồi bất động. Cảm giác như bị ai cắt hơi thở. Dù đã đoán từ lâu, nhưng nghe chính cô ta xác nhận – vẫn khiến tôi choáng váng.
**
Ngọc Anh tiếp tục:
— “Tôi không biết mình đang bị biến thành công cụ. Tôi được khen ngợi vì 'đánh vào điểm yếu cảm xúc', được dạy cách khóc khi cần, làm nũng, bịa chuyện bố mẹ ly hôn để lấy lòng tin.”
— “Khi tôi thấy chị Mai Chi nôn ngay tại chỗ… tôi nhận ra chị không phải người yếu đuối. Chị nhận ra tôi từ giây đầu tiên. Nhưng chị không làm loạn. Không hạ nhục tôi. Chị im lặng… và sau đó, hủy diệt cả hệ thống mentor bằng cách riêng của chị.”
Ánh mắt Ngọc Anh nhìn tôi – không còn là đố kỵ. Là… kính nể.
— “Tôi mất mọi thứ sau đó. Uyên bỏ rơi tôi. Mentor khóa thẻ học viên. Không ai liên hệ nữa. Tôi suy sụp. Nhưng rồi tôi thấy bài phỏng vấn của chị Mai Chi – nơi chị nói: ‘Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi không im lặng’. Lúc đó, tôi hiểu… tôi cũng có quyền chọn không im lặng nữa.”
**
Một thành viên Ủy ban hỏi:
— “Cô có bằng chứng gì về việc bà Triệu Thục Uyên tổ chức hệ thống mentor trá hình?”
Ngọc Anh gật đầu, lấy từ túi ra một USB.
— “Tôi lén ghi lại cuộc họp mentor cấp cao ba tháng trước. Trong đó bà Uyên nói rõ: ‘Chúng ta tạo ra giá trị bằng cảm xúc. Dùng tình cảm để bẻ cong lý trí. Ai điều khiển được đàn ông… điều khiển được quyền lực.’”
Tôi lạnh sống lưng.
Ủy ban lập tức cử chuyên viên kiểm tra nội dung.
Chỉ 10 phút sau, âm thanh vang lên từ loa phòng họp.
Giọng Triệu Thục Uyên – rõ ràng, lạnh lùng, đầy tính toán.
— “...Mai Chi là loại phụ nữ chỉ biết xây dựng và bảo vệ. Đàn ông không thích thế. Họ thích những cô gái khiến họ quên đi mình đã có gia đình. Ngọc Anh, nếu cô làm tốt, tôi sẽ đưa cô đến đúng chỗ.”
Cả phòng lặng đi.
Không ai nói thêm câu nào.
**
Sau phiên điều trần, tôi rời phòng, định đi thẳng. Nhưng Ngọc Anh bước nhanh đến, đứng chắn trước mặt tôi.
Gió ngoài hành lang thổi nhẹ, mang theo mùi nước hoa nhè nhẹ từ cô – lần đầu không quá gợi cảm, không quá tính toán.
— “Chị không cần tha thứ tôi. Nhưng… cảm ơn chị đã khiến tôi nhìn thấy mình là ai.”
Tôi nhìn cô một lúc lâu, rồi nói, không cao giọng:
— “Đừng cảm ơn. Hãy sống tử tế. Đó mới là cách trả nợ.”
Ngọc Anh gật đầu, mắt rưng rưng. Rồi quay đi, không xin chụp ảnh, không tìm cách tạo thêm drama.
Lần đầu tiên, cô ta không diễn.
**
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư:
— “Mai Chi, họ chuẩn bị ra lệnh tạm giữ bà Uyên. Và cô sẽ được mời tham gia họp báo công bố kết quả điều tra toàn quốc. Cô sẵn sàng chưa?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ – nơi bóng đêm không còn quá đáng sợ.
Tôi gật đầu.
— “Sẵn sàng. Vì không ai có thể chôn sự thật mãi mãi.”