Phòng họp chính chật kín. Hơn 50 đơn vị truyền thông, 12 hãng thông tấn nước ngoài, 8 camera truyền hình trực tiếp.
Tôi đứng sau cánh gà, nhìn ánh đèn rực rỡ trước mặt, trái tim gõ nhịp như trống trận. Hàng loạt phóng viên đã chuẩn bị những câu hỏi sắc lẹm như dao cạo.
Tôi không phải chính trị gia. Không phải ngôi sao. Không cần khán giả vỗ tay.
Tôi đến đây để nói sự thật.
**
Người dẫn chương trình đọc rõ:
— “Chúng tôi xin trân trọng mời lên sân khấu: bà Mai Chi, đồng sáng lập của Tổ chức Bảo vệ Quyền lợi Phụ nữ Khởi nghiệp, nhân chứng chủ chốt trong vụ điều tra mentor trá hình – người đã đưa ánh sáng vào hệ thống tưởng chừng không thể bị sờ đến.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Không quá ồn ào. Nhưng chắc nịch.
Tôi bước lên.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt. Tôi không nhíu mày.
— “Tôi không đến đây để kể mình bị tổn thương thế nào. Tôi đến để nói rằng: chúng ta đã bỏ qua sự thật quá lâu, vì sợ rằng nếu bóc trần, tất cả sẽ sụp đổ. Nhưng chính sự im lặng đó mới là thứ khiến mọi thứ mục rữa.”
Tôi trình chiếu các hình ảnh: những startup ảo do Uyên Phát dựng lên, các dự án mentor “chạm cảm xúc”, lộ trình đào tạo phụ nữ trở thành công cụ thao túng.
Một phóng viên quốc tế giơ tay:
— “Theo bà, lý do gì khiến một hệ thống như vậy tồn tại lâu đến thế?”
Tôi đáp không cần suy nghĩ:
— “Vì nó được chống lưng bởi những người mà xã hội mặc định là ‘hình mẫu’. Uyên Phát không bán mentor – họ bán ảo tưởng nữ quyền, khiến phụ nữ tin rằng càng mềm yếu càng khôn ngoan, càng quyến rũ càng thành công.”
— “Và bây giờ?” – một phóng viên khác hỏi.
Tôi mím môi, rồi nói chậm rãi:
— “Bây giờ, chúng tôi không còn tin vào ảo tưởng.
Chúng tôi xây lại từ giá trị thật – nơi phụ nữ được dạy đứng vững bằng chính năng lực, chứ không cần chiêu trò.”
**
Buổi họp báo kết thúc trong tiếng vỗ tay không ngớt.
Khi tôi bước khỏi sân khấu, một cô gái trẻ chờ sẵn, tay cầm cuốn sổ và cây bút:
— “Chị Mai Chi, em là sinh viên báo chí. Chị có thể ký tặng em không?”
Tôi mỉm cười:
— “Tặng gì cơ?”
Cô gái đỏ mặt:
— “Tặng… một chữ để em nhớ. Em từng nghĩ phải gợi cảm, phải chịu đựng, phải uốn mình thì mới có chỗ đứng. Nhưng hôm nay, em hiểu: mình có thể thẳng lưng bước đi – và vẫn được lắng nghe.”
Tôi ký:
“Mạnh mẽ là lựa chọn – không phải bản năng. Chọn đi.”
**
Thế nhưng, ở hàng ghế cuối cùng của buổi họp báo, một người đàn ông trung niên không rời mắt khỏi tôi suốt buổi.
Áo sơ mi đen, laptop mở. Không ghi chú. Chỉ quay video bằng một thiết bị không ai chú ý.
Khi tôi rời sân khấu, hắn cũng rời ghế, bước nhanh ra ngoài, gọi điện:
— “Cô ấy không dừng lại. Hệ thống bên này sẽ sụp nếu để cô ta tiếp tục lan rộng.”
[…Pause…]
— “Vâng. Tôi biết điều khoản.
Nhưng nếu cần… kích hoạt phương án Rome. Quốc tế hóa vụ việc. Đẩy cô ta thành mục tiêu dư luận toàn cầu.”
Giọng từ đầu dây bên kia lạnh như băng:
— “Thế thì hãy đảm bảo: cô ta không còn sân khấu để đứng.”
**
Tối hôm đó, trong phòng làm việc, tôi nhận được email lạ – một đoạn video ghi lại cảnh họp bí mật giữa ba tập đoàn đầu tư ngoại quốc, bàn kế hoạch “thâu tóm các tổ chức nữ quyền bản địa để phục vụ quảng bá sản phẩm thị trường mới nổi.”
Tiêu đề mail:
“You’ve stepped on more than one mine. Choose wisely.”
(Cô vừa giẫm lên nhiều quả mìn hơn cô nghĩ. Khôn ngoan mà lựa chọn.)
Gửi từ địa chỉ không xác định. Không người gửi.
Tôi không trả lời.
Tôi sao lưu toàn bộ video vào ổ cứng riêng, khóa lại trong két.
Chồng tôi – Chiêu Nam – bước vào, thấy nét mặt tôi, hỏi khẽ:
— “Chúng ta… lại bị đe dọa à?”
Tôi gật đầu.
Anh không hỏi chi tiết. Chỉ nắm tay tôi:
— “Nếu em phải chọn giữa an toàn và chính nghĩa… anh chọn theo em. Không phải vì em đúng. Mà vì em dám.”
Tôi bật cười.
Một giọt nước mắt rơi ra.
Không vì sợ hãi. Mà vì biết:
Cuộc chiến này, mình không còn đơn độc.