Buổi sáng Lam Khê hôm ấy có mưa. Mưa rơi dầm dề, mảnh và dai, như thể ai đó đang cố rửa sạch những gì còn sót lại của mùa cũ.
Tố Vy đứng bên hiên, nhìn qua tấm kính mờ nước. Biển mờ đi trong sương. Cô nghe tiếng mưa rơi xuống mái tôn, đều đặn, như một nhịp thở xa xôi của thời gian.
Hạo Phong vẫn đến, áo mưa ướt sũng, tóc rối, nhưng trên tay anh là bó hoa giấy được bọc cẩn thận trong giấy dầu.
“Cho em,” anh nói, đặt bó hoa lên bàn.
“Anh hái trong mưa à?”
“Ừ. Nó nở đẹp nhất vào lúc trời mưa.”
Cô nhìn bó hoa, những cánh mỏng tang run rẩy như hơi thở. “Anh không sợ ướt à?”
“Có. Nhưng anh sợ em buồn hơn.”
Câu nói ấy khiến tim cô chùng xuống. Từ khi ở Lam Khê, chưa ai nói với cô bằng giọng thật đến vậy — không tô vẽ, không làm dáng, chỉ chân thành.
Mưa kéo dài đến trưa. Xưởng tranh “Mùa” đóng cửa, cả hai ngồi trong phòng, giữa mùi sơn và tiếng mưa. Cô đọc sách, anh vẽ. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng cọ sột soạt.
Đến khi cô ngẩng lên, anh đã đứng trước giá vẽ, chăm chú đến mức không nghe cô gọi.
Cô tiến lại gần, nhìn vào bức tranh đang dang dở — là cô, đứng bên cửa sổ, tay cầm bó hoa giấy, ánh mắt xa xăm.
“Anh...” cô khẽ nói, “tại sao lại vẽ tôi như thế?”
“Vì đó là lúc em đẹp nhất.”
“Đẹp ư?” cô cười nhạt. “Tôi chỉ đang nghĩ vẩn vơ.”
“Chính lúc ấy, em thật. Không che giấu gì cả.”
Cô nhìn bức tranh, bỗng thấy sống mũi cay cay. Có lẽ, lần đầu tiên sau nhiều năm, có người nhìn thấy phần chân thật nhất trong cô — phần yếu đuối, mong manh, chưa bao giờ dám để ai chạm vào.
Chiều, mưa ngớt. Ánh sáng xuyên qua mây, tạo nên dải cầu vồng mờ phía chân trời. Hạo Phong đứng ngoài hiên, nhìn lên.
“Ngày trước,” anh kể, “mỗi lần mưa xong, anh trai tôi lại chờ cầu vồng. Anh ấy bảo, đó là cách bầu trời xin lỗi vì đã khóc quá nhiều.”
Cô khẽ cười: “Vậy bây giờ bầu trời cũng đang xin lỗi à?”
“Có lẽ vậy. Nhưng mà...” anh dừng lại, “anh không biết liệu con người có thể xin lỗi nhau dễ như trời đất không.”
Câu nói ấy khiến cô quay sang nhìn. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh — có gì đó giấu kín, nặng nề, như vết thương cũ chưa lành.
“Anh Phong, có chuyện gì sao?”
Anh chỉ lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Nhưng cô biết, trong im lặng ấy là một khoảng tối sâu hun hút. Cô không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bó hoa giấy, như cách một người chạm vào điều chưa kịp hiểu.
Đêm đến, mưa lại rơi. Lần này lớn hơn, ồn hơn. Sấm sét nổ xa xa, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt. Cô không ngủ được.
Cô ra hiên. Ngọn hải đăng giữa biển chớp sáng, như con mắt không bao giờ khép. Từ xa, cô thấy ánh đèn trong xưởng vẫn sáng — Hạo Phong chưa ngủ.
Cô khoác áo mưa, chạy qua, chân ướt bùn. Cửa mở hé, anh đang ngồi gục đầu trên bàn vẽ, bên cạnh là bức tranh lớn — một người đàn ông cười hiền, đang đứng trước ngọn hải đăng.
Cô nhận ra ngay — đó là người trong bức ảnh cũ bà Liễu từng đưa cô xem: anh trai Hạo Phong.
Trên bàn là lá thư nhàu, chữ viết bằng mực xanh đã nhòe nước. Cô chỉ kịp đọc vài dòng:
“…Nếu em đọc được lá thư này, có lẽ anh đã đi quá xa để quay lại.
Đừng oán trách biển. Biển không giết ai cả. Chỉ con người mới tự đánh mất mình...”
Cô giật mình khi nghe tiếng anh phía sau:
“Em đọc rồi à?”
Giọng anh khàn, lạnh hơn thường ngày. Cô lúng túng: “Xin lỗi… tôi không cố ý.”
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chẳng còn ấm.
“Không sao. Anh giấu cũng chẳng được mãi.”
Anh bước đến bên cửa sổ, nhìn mưa đổ xối xả ngoài kia.
“Hai năm trước, anh trai tôi ra khơi khi bão đến. Tôi biết nhưng vẫn im lặng. Vì tôi giận anh ấy. Tôi muốn chứng minh mình cũng có thể vẽ tốt hơn, sống khác đi. Nhưng… anh ấy không trở về nữa.”
Cô lặng người.
“Anh vẫn tự hỏi, nếu hôm đó tôi giữ anh ấy lại, có lẽ mọi thứ đã khác.”
“Anh Phong…”
“Anh ghét biển, ghét cả Lam Khê. Nhưng rồi chính biển lại cứu tôi — nhờ em.”
Cô không nói gì, chỉ bước đến, nắm tay anh. Bàn tay anh lạnh buốt, ẩm ướt, run rẩy như đứa trẻ vừa tỉnh dậy sau ác mộng.
“Không phải lỗi của anh,” cô thì thầm.
“Em không biết đâu, Vy à. Tôi mang tội vì im lặng.”
“Không,” cô nói, mắt ngấn nước, “im lặng không phải tội. Đôi khi, đó chỉ là cách người ta chịu đựng nỗi đau mà không làm tổn thương thêm ai khác.”
Anh nhìn cô, thật lâu, rồi bỗng kéo cô vào lòng.
Cô nghe tim anh đập gấp gáp bên tai, nghe mùi sơn dầu lẫn trong mùi mưa. Trong cái ôm ấy, mọi thứ như tan đi — tội lỗi, giận hờn, sợ hãi. Chỉ còn lại hơi ấm, chân thật và yếu mềm.
Sáng hôm sau, mưa dứt. Ánh nắng chiếu vào khung cửa, phản chiếu lên bức tranh chưa khô.
Anh đứng dậy, lau tay, nhìn cô vẫn còn ngủ gục bên ghế.
Cô tỉnh giấc khi nghe tiếng gió. “Anh dậy sớm thế?”
“Anh định ra biển một lát.”
“Không sợ à?”
Anh mỉm cười: “Không. Anh muốn nói lời xin lỗi với anh trai mình — và với chính mình nữa.”
Cô gật đầu. “Tôi đi cùng anh nhé.”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói: “Ừ.”
Họ cùng đi dọc bờ cát ướt. Sóng vỗ vào chân, lạnh buốt nhưng hiền hòa. Anh dừng lại, thả xuống nước bó hoa giấy còn sót lại.
“Anh Dương,” anh khẽ nói, “em không còn ghét biển nữa. Cảm ơn anh đã cho em gặp Vy.”
Cô đứng cạnh, lặng lẽ. Một con sóng tràn qua, cuốn đi bó hoa — những cánh tím mỏng dập dờn, rồi biến mất.
“Anh Phong…”
“Hửm?”
“Nếu một ngày anh có thể vẽ lại khoảnh khắc này, anh sẽ đặt tên gì?”
Anh ngẫm nghĩ.
“Có lẽ là ‘Sau cơn mưa’.”
“Vì sao?”
“Vì mọi thứ bắt đầu sống lại — kể cả chúng ta.”
Cô cười, đôi mắt ánh lên như phản chiếu cả trời xanh vừa hé sau mây.
Chiều hôm ấy, họ cùng trở về xưởng. Anh bắt đầu vẽ bức “Sau cơn mưa”. Còn cô, ngồi viết lại những dòng nhật ký dang dở:
“Hôm qua, tôi đã nghe một lời xin lỗi không nói ra.
Có lẽ, tha thứ không phải là quên, mà là chấp nhận rằng điều đó từng khiến ta đau.
Và vẫn muốn đi tiếp.”
Bên ngoài, tiếng sóng vẫn vỗ, gió vẫn thổi qua ô cửa. Nhưng Lam Khê hôm nay có gì đó khác — sáng hơn, nhẹ hơn, như thể cơn mưa đã cuốn đi tất cả những điều nặng nề.
Tố Vy ngẩng lên, nhìn Hạo Phong.
Anh đang vẽ, ánh nắng vàng rơi lên vai anh, hòa vào sắc biển phía xa.
Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu — cô không còn sợ tình yêu nữa.
Vì lần này, nó không đến để khiến cô đau,
mà để giúp cô học cách sống lại.