Sau cơn mưa, Lam Khê lại trở về với vẻ bình yên vốn có. Trời cao trong, biển xanh đến mức tưởng có thể nhìn thấy tận đáy. Hàng phong dọc con đường dẫn ra mũi đá rủ bóng xuống, lá rơi nhẹ, rải đầy lối đi.
Tố Vy ngồi trên hiên, viết lại những dòng nhật ký. Mấy tuần qua, cô đã bắt đầu dạy vẽ cho bọn trẻ trong thị trấn. Bọn nhỏ nghịch ngợm, ồn ào, nhưng khiến cô thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Có đôi khi, hạnh phúc đến thật giản đơn — chỉ là buổi chiều nắng xiên qua cửa, mùi muối biển và tiếng ai đó cười ngoài ngõ.
Hạo Phong đi vẽ ở vịnh Bắc, nói sẽ trở về trước tối. Anh dặn cô nhớ ăn cơm, đừng đợi. Cô cười, gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đếm từng tiếng sóng vỗ như thể đếm thời gian anh đi xa.
Buổi trưa, bưu tá đến. Một phong thư dày, bìa ghi “Người nhận: Tố Vy – Thị trấn Lam Khê”.
Nét chữ quen thuộc đến mức cô phải khựng lại. Là Anh Khải, người từng gắn bó với cô suốt ba năm ở thành phố, người cô đã bỏ lại không một lời giải thích.
Tay cô run khi xé phong bì. Mùi giấy cũ và muối biển hòa vào nhau.
“Vy,
Anh không biết em đang trốn điều gì, nhưng em không cần phải trốn mãi.
Thành phố vẫn thế, chỉ khác là thiếu em.
Mẹ em gọi cho anh, bảo em đã đổi số, không ai liên lạc được.
Anh không trách em, chỉ mong em sống ổn.
Nếu em có thể, hãy về một lần — có người đang chờ nói lời cuối.”
Dưới cùng là dòng ký tên:
“Anh Khải.”
Tố Vy ngồi im rất lâu. Trong đầu cô là tiếng mưa của tháng năm nào đó — buổi chiều cô rời khỏi căn hộ của họ, không một lời tạm biệt, chỉ để lại một tờ giấy trắng.
Chiều muộn, cô ra biển. Sóng lặng, gió nhẹ. Nhưng trong lòng cô là cơn bão cũ đang dâng lên, từng đợt.
“Có người đang chờ nói lời cuối” — ai? Là mẹ? Là Khải? Hay là chính phần quá khứ mà cô chưa bao giờ chịu nhìn thẳng?
Khi Hạo Phong trở về, trời đã nhập nhoạng. Anh mang theo mùi gió và nắng. Nhìn thấy cô ngồi trên bậc đá, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên.
“Em sao thế?”
“Em nhận được thư.”
“Thư từ ai?”
“Một người... từ quá khứ.”
Anh ngồi xuống cạnh cô. Biển trước mặt loang ánh bạc. Cô đưa anh xem lá thư. Anh đọc xong, im lặng hồi lâu.
“Em định đi à?”
“Em không biết.”
“Em sợ à?”
Cô gật đầu. “Em sợ nếu quay về, mọi thứ sẽ lại bắt đầu vỡ nát.”
Hạo Phong nhìn xa xăm: “Đôi khi, quay về không phải để bắt đầu lại. Chỉ là để kết thúc cho trọn vẹn.”
Câu nói ấy khiến tim cô như bị bóp chặt. Anh nói bằng giọng bình thản, nhưng cô nhận ra trong mắt anh là nỗi đau mà chỉ người từng mất mát mới hiểu.
“Anh không giữ em sao?” cô hỏi.
Anh khẽ cười, ánh nhìn dịu đi: “Nếu giữ em lại, em sẽ nhớ về nơi khác. Còn nếu để em đi, có thể một ngày nào đó, em sẽ muốn trở về thật sự.”
Đêm xuống. Biển đen kịt. Căn nhà trên vách đá sáng đèn như ngọn lửa nhỏ.
Tố Vy ngồi viết thư đáp lại Anh Khải. Nhiều lần cô định viết “Em xin lỗi”, rồi lại xóa. Cuối cùng, chỉ còn lại vài dòng:
“Khải,
Cảm ơn anh vì đã viết thư. Em vẫn sống ổn, ở một nơi xa biển.
Có những chuyện không thể quay lại, nhưng em sẽ về — ít nhất, để nói lời tạm biệt.”
Cô gấp thư, bỏ vào phong bì. Khi ngẩng đầu, Hạo Phong đang đứng ở cửa, tay cầm hai cốc trà gừng nóng.
“Anh nghe tiếng gió. Tưởng em chưa ngủ.”
“Chưa. Em đang viết cho người cũ.”
Anh đặt cốc trà xuống bàn, giọng nhẹ như gió: “Thật ra, ai cũng có người cũ. Quan trọng là em viết với trái tim nào.”
“Em không biết,” cô đáp. “Có lẽ... chỉ muốn chấm dứt cho yên.”
“Vậy là đủ rồi.”
Anh ngồi xuống bên cô, im lặng. Một lúc sau, anh hỏi khẽ:
“Nếu đi, em sẽ quay lại chứ?”
“Em không dám hứa.”
“Không cần hứa,” anh cười, “chỉ cần đừng quên Lam Khê.”
Sáng hôm sau, cô ra bến xe. Mặt trời còn chưa mọc. Bà Liễu tiễn cô, dúi vào tay túi bánh nướng.
“Đi đi, cháu à. Chỉ khi nào gặp lại quá khứ mà không thấy đau nữa, lúc đó mới thực sự bắt đầu được.”
Cô ôm bà, mùi áo bà thơm mùi nước mưa cũ.
Khi xe lăn bánh, cô nhìn qua cửa sổ — thấy Hạo Phong đứng ở đầu dốc, tay đút túi quần, ánh mắt lặng lẽ dõi theo.
Cô muốn mở cửa chạy xuống, nhưng rồi kìm lại. Mọi thứ đẹp nhất đôi khi là những thứ dang dở.
Cô cúi đầu, thì thầm: “Em sẽ quay lại.”
Chuyến xe đi xuyên qua màn sương sáng sớm. Hai bên là rừng phong và biển ẩn hiện phía xa. Tố Vy ngồi nép bên cửa kính, trong lòng vừa trống vừa đầy.
Bỗng điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ:
“Nếu em đi, nhớ mang theo bức vẽ cuối cùng anh để trong hộc tủ.
Đừng mở ra vội. Chờ khi em thật sự muốn quay lại Lam Khê, hãy xem.
— Hạo Phong.”
Cô bật cười trong nước mắt. Người đàn ông ấy, ngay cả khi không nói lời yêu, vẫn khiến tim cô lặng đi chỉ bằng một dòng chữ.
Hai ngày sau, cô đặt chân về thành phố. Mọi thứ vẫn như cũ — tiếng xe, mùi khói, biển quảng cáo nhấp nháy, nhưng tất cả như thuộc về một đời khác.
Căn nhà cũ của mẹ cô nằm cuối con hẻm nhỏ. Cánh cửa gỗ bong tróc, bậu cửa vẫn còn chậu hoa giấy khô xác.
Trong phòng, mẹ nằm trên giường, gầy hơn xưa. Ánh mắt bà mờ đục nhưng vẫn ấm.
“Con về rồi à,” bà nói, giọng khản.
“Vâng. Con xin lỗi, mẹ.”
Bà khẽ lắc đầu. “Không ai cần xin lỗi ai cả. Chỉ cần con còn về được, là mẹ yên tâm rồi.”
Họ ôm nhau rất lâu. Bên ngoài, mưa lại bắt đầu rơi — nhỏ thôi, như hơi thở.
Tối ấy, khi một mình trong phòng, Tố Vy lấy từ túi xách ra bức tranh Hạo Phong gửi. Cô ngần ngại mở ra.
Bên trong là hình cô — đứng bên ngọn hải đăng, tay cầm bó hoa giấy. Trên nền trời là dòng chữ nhỏ:
“Anh đợi em ở Lam Khê, khi cơn mưa cuối cùng qua đi.”
Cô bật khóc. Không phải vì buồn, mà vì trong khoảnh khắc đó, cô hiểu:
Không phải Lam Khê giữ cô lại, mà là một người đã khiến nơi ấy trở thành nhà.
Đêm thành phố, mưa rơi trên ô cửa. Tố Vy đứng nhìn, nghe lại tiếng biển trong tâm trí.
Giữa những tòa nhà xa lạ, cô khẽ nhắm mắt, thì thầm:
“Chờ em, Hạo Phong. Khi cơn mưa cuối cùng qua đi — em sẽ về.”