Buổi sáng ở Lam Khê như một tấm gương mờ. Mặt biển lặng như chưa từng nổi sóng, ánh nắng len qua mây, rải xuống những vệt sáng nhạt nhòa.
Tố Vy dậy sớm hơn thường lệ. Căn nhà trống vắng — Minh Hải đã ra ngoài. Trên bàn vẫn còn tách trà nguội, quyển sổ mở ra với những dòng chữ nghiêng nghiêng:
“Nếu có thể quay lại, tôi sẽ không chọn im lặng.”
Một câu ngắn ngủi, nhưng khiến tim cô co lại.
Im lặng về điều gì?
Cô khép sổ lại, khẽ chạm vào bìa cũ kỹ, cảm giác như đang chạm vào một nỗi đau đã khô.
Tố Vy khoác áo mỏng, đi ra bờ biển. Những người dân chài đang kéo lưới. Tiếng gọi nhau, tiếng sóng, tiếng chim hải âu vang lên thành một bản nhạc hỗn độn nhưng bình yên.
Cô thấy Minh Hải đứng ở mép nước, áo sơ mi trắng thấm ướt, gió thổi tung mái tóc anh. Anh không quay lại khi nghe tiếng bước chân cô đến gần.
“Anh ra đây từ khi nào?” – cô hỏi.
“Từ lúc trời còn chưa sáng.”
“Anh tìm gì à?”
Anh im lặng. Rồi khẽ nói: “Không phải tìm… mà là nhớ.”
“Nhớ ai?”
“Người từng đứng ở chỗ này.”
Tố Vy khựng lại.
“Anh trai em?”
Minh Hải gật đầu. “Tụi anh thường ra đây mỗi sáng. Hồi đó, Tố Nam hay nói: ‘Nếu một ngày tao chết, chắc hồn tao cũng sẽ quanh quẩn ở chỗ này, vì chưa bao giờ đi được quá xa khỏi biển.’”
Giọng anh trầm xuống, như tan ra trong tiếng gió.
Cô lặng người. “Anh còn nhớ rõ thế cơ à?”
“Quên sao được.” – Anh cười, nhưng nụ cười ấy chỉ toàn nỗi buồn.
Một thoáng im lặng kéo dài. Rồi cô hỏi:
“Tai nạn năm đó… thật ra là thế nào?”
Anh ngước lên, ánh nhìn thoáng bối rối. “Em vẫn tin là tai nạn à?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Minh Hải lặng người. Anh quay đi, nhìn ra biển. Gió thổi mạnh, mang theo mùi mặn và lạnh. Một lát sau, anh đáp khẽ:
“Phải… là tai nạn thôi.”
Tố Vy nhìn anh. Ánh mắt anh tránh né, đôi vai hơi run. Và ngay giây đó, cô biết — anh vừa nói dối.
Buổi trưa, mưa lại rơi. Mưa ở Lam Khê chẳng bao giờ báo trước, cứ thế ùa xuống, trắng xóa cả khoảng trời.
Tố Vy ngồi trong quán cà phê nhỏ cạnh bến tàu. Chủ quán là bà Hạnh – người quen cũ của gia đình cô.
“Vy đó hả? Lâu lắm mới thấy con về. Còn nhớ anh Hải chứ? Hồi trước hai đứa thân như hình với bóng.”
“Dạ, con nhớ.”
Bà Hạnh vừa lau ly vừa nói: “Tội nghiệp, tai nạn năm đó làm nó thay đổi nhiều lắm. Có bữa nó ngồi ngoài biển cả đêm, nói chuyện với sóng. Mọi người trong làng cứ tưởng nó điên.”
Tố Vy cười nhạt: “Chắc anh ấy nhớ anh Nam.”
“Ừ… nhưng người ta đồn vụ đó đâu đơn giản. Nhiều người nói anh Hải có mặt lúc con trai bác Tố gặp nạn. Rồi sau đó, anh ấy biến mất suốt mấy năm.”
Tố Vy giật mình. “Anh ấy… có mặt ở đó?”
Bà Hạnh chép miệng: “Cô cũng không biết rõ. Mấy chuyện đó, người lớn không muốn nhắc lại. Nhưng Vy à, có những điều người ta giấu đi không phải vì hận, mà vì sợ.”
Câu nói ấy như mũi kim chạm vào nỗi bất an trong lòng cô.
Chiều, cô trở về nhà. Minh Hải vẫn chưa về. Căn nhà im ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Cô mở cuốn sổ anh để trên bàn sáng nay.
Giữa những dòng chữ dở dang, có đoạn khiến cô dừng lại:
“Anh từng hứa sẽ bảo vệ nó. Nhưng đến khi bàn tay chìa ra, đã quá muộn. Máu loang trên cát, và tiếng gọi tên tôi là thứ tôi không bao giờ quên được.”
Cô đọc lại, từng chữ như vỡ ra trong tim.
Bàn tay run lên.
Vậy là… anh có mặt lúc đó.
“Anh Hải…” – cô thì thầm. – “Tại sao anh lại nói dối?”
Tối, Minh Hải trở về, người ướt sũng vì mưa. Anh vừa bước vào cửa, Tố Vy lập tức đối mặt.
“Anh có mặt hôm anh trai em chết đúng không?”
Anh khựng lại. Giọt nước nhỏ từ mái tóc xuống nền gỗ, tí tách. “Em đọc sổ của anh?”
“Anh không trả lời câu hỏi của em.”
Anh nhắm mắt, thở dài. “Vy, có những chuyện em không nên biết.”
“Em có quyền biết!” – Giọng cô nghẹn lại. “Đó là anh trai em!”
Căn phòng nhỏ bỗng nặng như đặc lại. Tiếng mưa rơi ngoài hiên hòa cùng tiếng tim cô đập loạn.
Anh nhìn cô, ánh mắt như vỡ vụn. “Anh không muốn em hận anh.”
“Thì ra anh sợ em hận anh hơn là sự thật sao?”
Anh im lặng. Cô thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
Cuối cùng, anh chỉ nói một câu:
“Anh đã hứa sẽ nói… nhưng chưa phải bây giờ.”
“Vậy bao giờ? Khi mọi thứ chẳng còn ai để nghe à?”
Anh bước đến, đặt tay lên vai cô.
“Vy, tin anh lần này. Đừng đào lại quá khứ. Nó không còn nguyên vẹn nữa.”
Cô hất tay anh ra, nước mắt tràn ra hai bên má. “Không còn nguyên vẹn… là vì anh.”
Đêm đó, cô không ngủ được. Tiếng mưa vẫn dai dẳng, kéo dài suốt canh khuya. Cô nằm im, nghe tiếng sóng ngoài xa hòa cùng tiếng gió rít.
Trong bóng tối, ký ức trở về — ngày anh trai cô mất, người ta chỉ nói đó là tai nạn do trượt chân. Không ai nhắc đến Minh Hải. Không ai dám.
Nhưng giờ cô biết, mọi thứ không đơn giản thế.
Sáng hôm sau, Minh Hải không còn ở trong nhà. Trên bàn chỉ có một mảnh giấy nhỏ, viết vội:
“Anh cần thời gian. Đừng đi tìm anh. – M.”
Tố Vy gấp tờ giấy lại, lòng trống rỗng. Bầu trời ngoài cửa sổ sáng rực, không một gợn mây — nhưng trong lòng cô, mưa vẫn chưa ngừng.
“Người ta bắt đầu bằng sự tin tưởng, và đánh mất nhau bằng một lời nói dối.”