Ngày hôm sau, Thượng Hải bừng sáng dưới ánh mặt trời yếu ớt len qua tầng mây xám. Biệt thự Trác gia vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nguy nga, với những ô cửa kính phản chiếu ánh sáng chói chang, tạo nên một không gian vừa sang trọng vừa xa cách đến mức ngột ngạt.
Lâm Tịch Nhi thức dậy từ rất sớm. Cô mặc chiếc váy thanh lịch mà quản gia chuẩn bị, tóc được chải gọn, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng vẫn không thể che hết vẻ mệt mỏi và căng thẳng. Trong tay cô là một tách trà nóng, nhưng cô không dám uống; miệng chỉ khẽ mím lại, cố gắng giữ cho tim mình không loạn nhịp.
Căn phòng khách rộng đến mức tiếng bước chân cũng vang vọng. Khi cô bước ra, Trác Hàn Thâm đã đứng ở cửa, khoác áo vest đen, dáng vẻ hoàn hảo, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, như một bức tượng bằng đá giữa ánh nắng sớm.
“Em đã sẵn sàng chưa?” – giọng anh trầm, nhưng sắc bén.
Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Rồi.”
Anh liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại trên đôi tay nhỏ nhắn, nắm chặt chiếc cốc trà. “Nhớ vai trò của mình, Lâm phu nhân. Đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mọi người, không được phép mắc sai lầm.”
Cô khẽ gật đầu, không dám nói gì thêm. Trong lòng cô rối bời: sợ hãi, lo lắng, nhưng cũng có chút tò mò. Ba năm – ba năm họ phải giữ vỏ bọc hoàn hảo này… và hôm nay là ngày bắt đầu thử thách đầu tiên.
Chiếc xe limousine màu đen bóng lướt qua những con phố đông đúc của thành phố. Trong xe, không gian tĩnh lặng. Cô không dám nhìn ra ngoài, chỉ giữ tay trên đùi, lòng nặng trĩu.
Anh ngồi bên cạnh, tay thắt dây cài đồng hồ, không nói lời nào. Ánh mắt anh nhìn thẳng ra cửa sổ, sâu như vực thẳm, khiến cô cảm giác như mỗi hơi thở của mình đều bị theo dõi.
Cô lén nhìn anh, thấy khóe môi anh nhếch lên một chút, nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức cô không chắc mình có thật sự nhìn thấy hay không.
Tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập Trác Thị được tổ chức trong một khách sạn sang trọng bậc nhất. Sảnh tiệc lộng lẫy, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, tiếng nhạc giao hưởng hòa lẫn với tiếng cười nói của giới thượng lưu.
Khi xe dừng trước sảnh, người giúp việc mở cửa, dẫn Tịch Nhi bước xuống. Cô đứng đó, như một bức tranh mong manh giữa đám đông quyền lực, cảm giác vừa hãnh diện vừa lo lắng.
Anh nắm tay cô, kéo cô sát mình một chút, giọng lạnh nhưng rõ ràng:
“Đi bên tôi. Mọi ánh mắt sẽ hướng về em, đừng làm tôi xấu hổ.”
Cô khẽ gật đầu, tim đập loạn nhịp.
Ngay khi bước vào sảnh, ánh mắt giới thượng lưu lập tức dồn về phía cô. Người ta thì thầm, ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên: “Lâm phu nhân… mới cưới Trác tổng sao?”
Tịch Nhi cắn môi, cúi đầu, đi theo anh như một con cờ trên bàn cờ quyền lực.
Anh đứng thẳng, vai rộng, bước đi như một vị thần bất khả xâm phạm. Mọi ánh mắt dồn về anh – và chỉ một thoáng, Tịch Nhi thấy anh liếc nhìn mình, ánh mắt sắc lạnh như đang nhắc nhở: “Không được làm sai.”
Trong lúc cô đang cố gắng hòa vào dòng người, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – Tiêu Uyển Nhi, người phụ nữ từ quá khứ, nhưng không phải thực sự sống. Một bức ảnh lớn đặt ở sảnh tiệc, được chiếu trên màn hình, là hình ảnh cô ấy và Trác Hàn Thâm cùng cười rạng rỡ, ánh mắt đầy yêu thương.
Tịch Nhi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Cô nghiến răng, cố kìm nước mắt. Anh có thấy không? Nhưng Trác Hàn Thâm đứng bên cạnh, không hề nhúc nhích, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng sâu trong đó, một tia gì đó lay động nhẹ – mà chỉ mình cô có thể cảm nhận.
Khi MC bắt đầu giới thiệu, Trác Hàn Thâm dẫn cô lên sân khấu. Tất cả ánh mắt hướng về họ. Cô cố gắng cười, nhưng nụ cười vẫn mỏng manh, có chút run rẩy.
Anh thì đứng thẳng, vẻ mặt không một cảm xúc, nhưng những cử chỉ nhỏ – một tay kéo nhẹ cô về phía mình khi cô bước hụt, một cái nhíu mày khi có ánh mắt soi mói – tất cả đều làm cô cảm nhận được sức mạnh lẫn sự lạnh lùng tuyệt đối của anh.
Người trong sảnh thì thầm về vẻ đẹp của cô, nhưng ít ai biết, cô đang phải chiến đấu với nỗi sợ hãi và áp lực từ người đàn ông đứng bên cạnh.
Sau phần phát biểu, Trác Hàn Thâm dẫn cô ra khu vực VIP. Trong lúc mọi người đang chúc mừng, anh đứng cạnh cô, giọng trầm:
“Nhớ lời tôi nói. Đây là thế giới của tôi, em chỉ là khách.”
Cô khẽ gật, lòng vừa xót xa vừa cảm thấy trống rỗng.
“Anh… có cảm giác gì không?” – cô thốt ra, giọng nhỏ như sợ bị nghe thấy.
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén, sâu thẳm:
“Cảm giác? Tôi hận cô gái năm xưa đã chết, tôi không có cảm giác với bất cứ ai. Em nên nhớ điều đó.”
Cô im lặng, tim nhói.
Anh lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cô không thể rời mắt khỏi ánh nhìn anh. Có thứ gì đó trong anh, dù cố giấu, vẫn khiến cô tò mò, sợ hãi và muốn hiểu.
Một chút thời gian trôi qua, ánh mắt Trác Hàn Thâm chợt dừng lại ở cô, nhìn lâu hơn bình thường.
Cô cảm thấy một luồng hơi thở nặng nề, nhưng khi cô nhìn lên, anh lại quay đi, như chưa từng để ý.
Cảm giác vừa gần vừa xa ấy khiến cô đau nhói.
Cô hiểu rằng, người đàn ông này không hề dễ đoán, và càng khó nắm bắt càng dễ làm cô khao khát một điều gì đó gần gũi.
Trong khi đó, một vài đối tác đến chúc mừng Trác Hàn Thâm, nhưng anh chỉ gật nhẹ đầu, không nở nụ cười.
Tịch Nhi theo dõi anh, cảm nhận từng cử chỉ, từng hành động. Mỗi động tác đều hoàn hảo, nhưng lạnh lùng như băng.
Cô nhận ra một điều: người đàn ông này, dù tàn nhẫn, vẫn khiến cô không thể rời mắt.
Khi tiệc kết thúc, Trác Hàn Thâm dẫn cô ra xe. Đêm đã buông, mưa đã ngớt, nhưng mặt đường còn ướt, phản chiếu ánh đèn vàng.
Anh mở cửa xe, ra hiệu cho cô bước lên trước.
Trong xe, không gian im lặng, chỉ còn tiếng xe lăn bánh và ánh mắt anh lướt qua cô.
Cô rón rén, không dám mở lời.
Một lúc lâu, anh bỗng nói, giọng trầm nhưng đầy uy quyền:
“Ba năm này, em sẽ học cách sống trong thế giới của tôi. Nếu muốn tồn tại, phải hiểu rằng tôi tàn nhẫn và lạnh lùng… nhưng cũng sẽ không bỏ qua một ai xứng đáng với tôi.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa sợ vừa mê muội.
Có lẽ, từ giây phút này, cô sẽ bước vào thế giới của anh, nơi tàn nhẫn và băng giá, nhưng cũng đầy sức hút chết người.
Trên đường trở về, Tịch Nhi im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi còn sót lại trên mái xe, lắng nghe từng nhịp tim mình đập. Cô biết, cuộc đời mới của mình đã chính thức bắt đầu. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, một người đàn ông tàn nhẫn, và một trái tim băng giá.
Nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được một tia rung động khó nhận ra, một tia ấm ẩn sâu trong băng lạnh của Trác Hàn Thâm. Và cô, dù sợ hãi, lại muốn chạm vào nó.