trái tim giao ước

Chương 3: Bản hợp đồng thỏa hiệp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Buổi Sáng Ở Tầng Áp Mái

Bảy giờ sáng. Thành phố vẫn đang ngái ngủ, nhưng tại căn hộ áp mái sang trọng của Mỹ Anh, không khí lại đặc quánh sự căng thẳng. Cô đã thức trắng.

Bản báo cáo hai trang của Thiên nằm trên mặt bàn kính, dưới ánh đèn mờ ảo, trông như một phán quyết. Mỹ Anh đã đọc đi đọc lại nó hàng chục lần. Từng con số, từng biểu đồ về đòn bẩy tài chính và nguy cơ thanh khoản, đều khớp với những thông tin tuyệt mật mà chỉ cô và Ban Tổng Giám đốc biết.

Thiên không chỉ là một trưởng nhóm dự án. Anh là một thiên tài phân tích, người đã dùng logic thép để lột trần chiếc áo choàng quyền lực của Vortex, và quan trọng hơn, của chính Mỹ Anh.

Cô bấm nút gọi nội bộ, không phải điện thoại di động, mà là đường dây an toàn: “Thiên, Trưởng nhóm Dự án, lên phòng họp tầng 25 ngay lập tức. Không cần mang theo ai.”

Thiên không hề ngạc nhiên. Anh biết báo cáo đó sẽ gây ra chấn động. Anh mặc lại chiếc áo sơ mi trắng, cài nút cổ tay áo, và bước vào thang máy, tâm trạng không hề sợ hãi, mà là sự sẵn sàng đối mặt.

2. Phòng Họp Tối Đen và Sự Thật Trần Trụi

Phòng họp tầng 25 không bật đèn chính, chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ màn hình trình chiếu. Mỹ Anh ngồi ở đầu bàn, không còn vẻ ngoài cứng nhắc như thường lệ. Cô khoanh tay, nhưng dáng vẻ ấy không còn là kiểm soát, mà là sự phòng thủ.

“Anh đã dùng phương pháp gì để có được những con số này?” Mỹ Anh hỏi thẳng, giọng cô trầm và lạnh lẽo. “Thông tin về cấu trúc vốn của Vortex là mật. Tôi cần biết anh đã vi phạm quy tắc đạo đức nào.”

Thiên bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống. “Thưa Giám đốc, tôi không cần nguồn tin nội bộ. Tôi chỉ cần 4000 trang dữ liệu anh đưa cho tôi.”

Anh nhấn một nút trên máy tính bảng, và màn hình lớn hiện lên một biểu đồ mạng lưới phức tạp. “Đòn bẩy tài chính của Vortex cho Project A được che giấu qua các công ty con và các khoản vay thương mại. Nhưng tỷ lệ nợ trên vốn chủ sở hữu (Debt-to-Equity Ratio) bị thay đổi bất thường trong sáu tháng gần đây. Điều này liên quan đến 500 trang dữ liệu về đối thủ B mà anh bổ sung.”

“Đối thủ B đã thay đổi cấu trúc vốn để chuẩn bị cho một thương vụ M&A lớn. Sự thay đổi đó đã tạo ra một ‘lỗ hổng dữ liệu’ tạm thời, vô tình hé lộ rằng họ đang nhận được sự hỗ trợ tài chính từ cùng một quỹ đầu tư lớn của chúng ta, QCI.”

Thiên chỉ vào một điểm trên màn hình. “QCI là quỹ đầu tư lớn nhất của chúng ta. Nếu Project A không đạt được kỳ vọng, QCI sẽ buộc phải rút vốn hoặc tái cơ cấu để bảo vệ lợi ích của họ với đối thủ B, gây ra khủng hoảng thanh khoản cho Vortex. Đây là sự thật nằm ẩn sau những con số của hai đối thủ khác nhau.”

Mỹ Anh lặng người. Thiên đã dùng logic để kết nối hai mảnh ghép tưởng chừng không liên quan. Anh ta không chỉ là chuyên gia marketing hay phân tích dữ liệu, anh ta là người nhìn thấy ‘câu chuyện’ lớn nhất: Sự sống còn của Vortex đang nằm trong tay QCI, và họ không hề trung thành.

“Vậy, theo anh, giải pháp của tôi – tấn công thị trường đại chúng để đạt 30% doanh số ngay lập tức – là sai lầm?” Mỹ Anh hỏi, mắt cô ánh lên sự thách thức cuối cùng.

“Nó không sai, nhưng nó quá rủi ro,” Thiên đáp. “Để đạt 30% đại chúng, chúng ta phải đốt hết ngân sách quảng cáo mà không đảm bảo LTV (Giá trị trọn đời của khách hàng). Nếu chúng ta thất bại, dù chỉ một chút, QCI sẽ có cớ để rút lui. Ngược lại, nếu chúng ta chấp nhận mục tiêu thấp hơn – 10% khách hàng trung thành, LTV cao – chúng ta sẽ ổn định được dòng tiền, tạo ra một 'bộ đệm' tài chính và gửi thông điệp cho QCI: Vortex đang xây dựng giá trị bền vững, không phải đang đánh bạc. Sự nhân văn của tôi, Giám đốc, chính là sự ổn định tài chính mà anh đang thiếu.”

3. Sự Thỏa Hiệp Khó Khăn

Mỹ Anh đứng dậy, bước đi chậm rãi quanh bàn. Cô biết Thiên đã đúng. Việc công nhận điều đó là điều khó khăn nhất trong sự nghiệp của cô.

Cô dừng lại đối diện Thiên. “Tôi không thể thay đổi toàn bộ chiến lược chỉ vì một báo cáo, dù nó chính xác. Tôi phải giữ thể diện cho Ban Lãnh đạo, và quan trọng hơn, tôi phải giữ niềm tin của thị trường. Tôi đã cam kết với chiến lược ‘tia chớp’ của mình.”

“Vậy thì,” Thiên nói, “chúng ta hãy kết hợp cả hai.”

Mỹ Anh nhíu mày. “Kết hợp thế nào?”

“Anh vẫn điều hành chiến lược đại chúng để đạt 30% mục tiêu. Nhưng đồng thời, anh phải cho tôi một cơ hội. Tách tôi ra khỏi bộ phận của anh, cho tôi một ngân sách nhỏ, một nhóm nhỏ, và quyền độc lập để chạy kế hoạch cộng đồng của tôi.”

Thiên nhìn thẳng vào Mỹ Anh: “Nếu tôi thành công, tôi sẽ đảm bảo 10% doanh số là bền vững. Nếu anh thành công với 30% đại chúng, Vortex sẽ an toàn tuyệt đối. Nếu chỉ có một người thành công, chúng ta vẫn có cơ hội. Đây là cách duy nhất để giảm thiểu rủi ro khủng hoảng thanh khoản.”

Mỹ Anh nhìn Thiên. Sự tự tin của anh gần như chạm tới sự ngạo mạn, nhưng nó lại là thứ cô đang cần.

Cô đưa ra một đề nghị: “Được. Tôi chấp nhận. Anh sẽ được tách ra, làm việc trong một bộ phận dự án đặc biệt, trực tiếp báo cáo cho tôi. Tôi sẽ giao cho anh một ngân sách cố định, chỉ bằng 10% ngân sách marketing hiện tại, và một nhóm gồm ba người mà tôi lựa chọn.”

Mỹ Anh đưa ra điều kiện khắc nghiệt nhất: “Và đây là Bản Hợp Đồng của chúng ta, Thiên. Nếu Project A không đạt được mục tiêu 30% trong tháng đầu tiên, và kế hoạch cộng đồng 10% của anh cũng thất bại, anh phải tự nguyện nộp đơn nghỉ việc ngay lập tức. Quan trọng hơn, anh phải công khai với toàn bộ tập đoàn rằng, trong môi trường thương trường khắc nghiệt, sự nhân văn không có chỗ đứng.”

Thiên hiểu rõ áp lực. Lời tuyên bố đó không chỉ là sự nghiệp của anh, mà còn là lý tưởng mà anh theo đuổi. Nó sẽ là bằng chứng cho triết lý "logic thép" của Mỹ Anh.

“Tôi chấp nhận. Nhưng đổi lại, nếu Project A thất bại (dưới 30%) và tôi thành công (đạt 10% LTV cao), anh phải công khai thừa nhận sai lầm chiến lược của mình, và cho phép tôi điều hành toàn bộ mảng truyền thông cộng đồng của Vortex.”

Mỹ Anh nghiến răng. Yêu cầu này trực tiếp chạm vào thể diện và quyền lực của cô. Tuy nhiên, tình hình tài chính buộc cô phải nhượng bộ.

“Thỏa thuận.”

Hai người bắt tay. Bàn tay Mỹ Anh lạnh buốt, còn bàn tay Thiên thì ấm áp và rắn rỏi. Đó không phải là cái bắt tay của tình đồng nghiệp, mà là một giao ước giữa hai triết lý sống.

4. Dưới Sự Giám Sát Của Thiên

Sau thỏa thuận, mọi thứ trong Phòng Chiến lược đều thay đổi. Mặc dù Mỹ Anh vẫn duy trì chiến lược "tia chớp" của mình, mọi người đều nhận thấy một sự thay đổi tinh tế: Giám đốc của họ bắt đầu thận trọng hơn.

Thiên được chuyển đến một góc khuất của tầng 25, nơi từng là phòng lưu trữ cũ. Anh đặt tên cho nhóm của mình là “Team Lõi” (The Core Team). Ba thành viên anh nhận được là: Linh – một chuyên viên phân tích dữ liệu rụt rè nhưng thông minh, Hùng – một nhân viên thiết kế trẻ đầy sáng tạo nhưng luôn bị Mỹ Anh đánh giá là "quá bay bổng", và cô Thanh – trợ lý hành chính đã quá tuổi nhưng có mạng lưới quan hệ xã hội tuyệt vời.

Sự lựa chọn này của Mỹ Anh là cố ý: Cô giao cho Thiên những người mà cô cho là "vô dụng" hoặc "ít hiệu suất" nhất, để đảm bảo Team Lõi của Thiên không gây ảnh hưởng đến chiến dịch chính.

Nhưng đối với Thiên, đây là những viên ngọc thô. Anh nhìn thấy sự nhân văn ở Linh, sự đam mê ở Hùng, và sự kết nối ở cô Thanh.

Mỹ Anh thường xuyên đi ngang qua Team Lõi, cô muốn giám sát từng bước đi của họ. Cô thấy điều cô chưa từng thấy trong bộ phận của mình: Tiếng cười, sự thảo luận sôi nổi và sự cộng tác không ngừng nghỉ.

Thiên không yêu cầu nhóm làm việc 18 tiếng như Mỹ Anh. Anh yêu cầu họ làm việc 8 tiếng hiệu quả, và dành 2 tiếng còn lại để tham gia các hoạt động cộng đồng trực tiếp – điều mà Mỹ Anh đã cắt bỏ.

“Mục tiêu của chúng ta không phải là bán hàng, mà là tạo ra câu chuyện,” Thiên nói với Team Lõi. “Hãy tìm ra những người dùng thực sự cần Project A và giúp họ chia sẻ câu chuyện của mình.”

5. Lớp Băng Tan Chảy Nhỏ

Một buổi chiều muộn, khi Mỹ Anh đang làm việc trong văn phòng, cô nhận thấy Thiên vẫn ở lại muộn. Không phải làm việc, mà là đang dạy Linh cách sử dụng một công cụ phân tích dữ liệu phức tạp. Ánh mắt Thiên kiên nhẫn, hoàn toàn khác với sự cứng rắn anh dành cho Mỹ Anh.

Đó là lần đầu tiên Mỹ Anh thấy Thiên không phải là đối thủ, mà là một người thầy.

Mỹ Anh quyết định thử nghiệm sự "thỏa hiệp" của mình. Cô gửi một tin nhắn nội bộ ngắn gọn: “Đừng dùng nước suối. Não bộ cần Glucose để hoạt động hiệu quả khi phân tích. Phòng bếp có trà xanh và bánh quy.”

Thiên nhận được tin nhắn và nhìn quanh. Không có ai khác trong văn phòng. Anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng Mỹ Anh, tấm kính phản chiếu khuôn mặt không cảm xúc của cô.

Anh mỉm cười. Đó là một nụ cười thầm lặng, chứa đựng sự hiểu biết. Mỹ Anh vẫn là "logic thép," nhưng cô đã thêm vào logic đó một yếu tố nhỏ: sự quan tâm kín đáo.

Thiên đứng dậy, không phải để pha trà, mà để bước đến gần phòng Mỹ Anh. Anh gõ cửa.

“Giám đốc, tôi đã nhận được tin nhắn của anh. Cảm ơn anh.”

Mỹ Anh ngước lên, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng. “Chỉ là một gợi ý dựa trên dữ liệu hiệu suất cơ bản. Không có gì cá nhân.”

“Tôi hiểu,” Thiên nói. “Và tôi cũng có một gợi ý dựa trên dữ liệu. Anh đang làm việc quá sức, điều này sẽ làm giảm 20% hiệu suất ra quyết định của anh vào cuối tuần. Anh nên rời khỏi văn phòng sớm hơn một giờ vào hôm nay.”

Đây là lần đầu tiên một nhân viên dám "ra lệnh" cho Mỹ Anh về giờ giấc làm việc của cô. Khuôn mặt Mỹ Anh tối sầm lại.

“Anh đang vượt quá giới hạn, Trưởng nhóm Thiên.”

“Không,” Thiên đáp, anh vẫn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hề thách thức, mà là sự chân thành hiếm có. “Tôi chỉ đang tuân thủ Bản Hợp Đồng của chúng ta. Tôi cần anh đạt được mục tiêu 30%, và tôi đang giảm thiểu rủi ro cho anh.”

Mỹ Anh ngỡ ngàng. Cô nhận ra Thiên đã dùng chính lời nói và triết lý của cô để phản bác lại cô. Cô không thể phủ nhận logic đó.

“Được rồi,” cô nói, giọng cô mềm đi một chút. “Tôi sẽ xem xét. Bây giờ, quay lại với Team Lõi của anh. Và nhớ, Hợp Đồng của chúng ta có thời hạn.”

Thiên gật đầu và rời đi. Mỹ Anh ngồi lại, nhìn chằm chằm vào bản báo cáo của Thiên. Cô biết rõ, mối quan hệ này sẽ không dừng lại ở công việc. Nó là một trò chơi tâm lý, nơi lý trí của cô và cảm xúc của anh đang dần giao thoa và thử thách nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×