1. Tia Chớp Quét Qua Thị Trường
Chỉ hai ngày sau "Bản Hợp Đồng" căng thẳng, Mỹ Anh chính thức kích hoạt chiến dịch "Tia Chớp" cho Project A. Toàn bộ ngân sách khổng lồ được đổ vào quảng cáo đại chúng.
Sự kiện ra mắt hoành tráng đến mức làm lu mờ mọi đối thủ. Mọi bảng quảng cáo kỹ thuật số ở trung tâm thành phố, mọi kênh truyền hình và mọi trang web lớn đều tràn ngập hình ảnh bóng bẩy, những khẩu hiệu đanh thép và các gương mặt đại sứ thương hiệu hạng A được trả phí hậu hĩnh.
Mỹ Anh điều hành chiến dịch từ phòng điều khiển trung tâm, nơi hàng trăm màn hình lớn theo dõi chỉ số người dùng theo thời gian thực. Cô mặc bộ suit đen quyền lực, đôi mắt dán chặt vào các con số, không một chút biểu cảm.
Lượt Tải Xuống (Downloads): Tăng vọt.
Lượt Đăng Ký (Sign-ups): Vượt mức dự kiến 50% trong 48 giờ đầu tiên.
Tỷ lệ Nhận Diện Thương Hiệu (Brand Recognition): Đạt 70% thị trường mục tiêu.
“Tuyệt vời, Giám đốc!” Trưởng phòng Marketing chính, Hải, reo lên. “Chúng ta đang trên đường đạt 30% doanh số mục tiêu. Kế hoạch Tia Chớp thành công vượt ngoài mong đợi.”
Mỹ Anh không đáp lời, chỉ gật đầu. Trái tim cô không hề cảm thấy hân hoan. Cô biết, đây chỉ là phần nổi. Chiến thắng của cô đang được xây dựng trên khoản nợ khổng lồ và sự mong manh của dòng tiền. Cô cần phải duy trì đà này, không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Tuy nhiên, khi Mỹ Anh theo dõi sâu hơn vào dữ liệu, một chỉ số nhỏ lại khiến cô phải nhíu mày: Tỷ lệ Khách hàng Kích hoạt (Activation Rate) – tỷ lệ người dùng thực sự sử dụng Project A sau khi tải về – lại thấp một cách đáng báo động. Con số này cho thấy, người dùng đang bị thu hút bởi sự hào nhoáng của quảng cáo, nhưng lại nhanh chóng bỏ cuộc vì họ không tìm thấy giá trị cốt lõi.
Đây chính là lỗ hổng mà Thiên đã cảnh báo: LTV thấp. Người dùng đến nhanh nhưng cũng ra đi nhanh không kém.
2. Tiếng Nói Thầm Lặng Của Team Lõi
Trong khi chiến dịch của Mỹ Anh đang gầm lên như một cơn bão, Team Lõi của Thiên lại hoạt động như một con suối nhỏ, âm thầm len lỏi.
Phòng làm việc của họ, một kho chứa cũ kỹ ở góc tầng 25, giờ đây tràn ngập những bức phác thảo và bản đồ tư duy bằng tay. Không có màn hình theo dõi số liệu lớn, chỉ có sự tập trung vào những câu chuyện.
Thiên yêu cầu Linh (chuyên viên dữ liệu) không phân tích dữ liệu thị trường, mà là dữ liệu cảm xúc – những lời bình luận, phản hồi, và các nhóm thảo luận nhỏ trên mạng xã hội. Hùng (thiết kế) không thiết kế quảng cáo, mà thiết kế các kênh tương tác trực quan và chân thật. Cô Thanh (hành chính) dùng mạng lưới quan hệ xã hội của mình để tìm kiếm những người dùng thực sự đang giải quyết vấn đề cá nhân bằng Project A.
“Hãy tìm ra người dùng đầu tiên của chúng ta,” Thiên nói. “Người đã dùng Project A để thay đổi cuộc sống của họ, dù chỉ là một chút. Chúng ta cần sự thật.”
Và họ đã tìm thấy. Đó là Minh, một sinh viên y khoa xa nhà, đang dùng Project A để tạo một diễn đàn nhỏ, bí mật kết nối những người cùng cảnh ngộ mắc chứng lo âu xã hội. Minh không có tiền, nhưng có một câu chuyện đầy sức mạnh về sự cô đơn trong một thành phố lớn.
Team Lõi đã không chạy quảng cáo. Họ đến gặp Minh, phỏng vấn anh, và dùng chính những lời lẽ mộc mạc của anh để tạo ra một đoạn video ngắn, chất lượng thấp, không kịch bản.
“Project A không phải là mạng xã hội lớn nhất,” Minh nói trong video. “Nhưng nó là nơi duy nhất tôi cảm thấy an toàn để là chính mình.”
Thiên đăng video đó lên một trang landing page ẩn, không hề chạy quảng cáo trả phí, mà chỉ chia sẻ trong các nhóm nhỏ và diễn đàn chuyên biệt.
Trong 24 giờ, video đó thu hút 10.000 lượt xem. Con số quá nhỏ bé so với hàng triệu lượt xem của chiến dịch Mỹ Anh, nhưng tỷ lệ tương tác (Engagement Rate) của nó là 90% – một con số chưa từng có. Những người xem video không chỉ tải Project A, họ còn ở lại, tham gia vào diễn đàn của Minh, và bắt đầu tự tạo ra các cộng đồng nhỏ của riêng mình.
Đây chính là bằng chứng đầu tiên của Thiên: Sức mạnh của sự nhân văn.
3. Khủng Hoảng Truyền Thông
Sự thành công rực rỡ ban đầu của Mỹ Anh không kéo dài. Vào ngày thứ bảy của chiến dịch, một sự cố đã xảy ra.
Chiến dịch "Tia Chớp" sử dụng một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng làm đại sứ. Ngôi sao này được yêu cầu đăng một bài viết về việc cô ấy "yêu thích Project A đến mức nào" và "nó đã thay đổi cuộc sống của cô ấy ra sao". Tuy nhiên, một lập trình viên cũ của Vortex đã phát hiện ra rằng, bài viết của ngôi sao đó sử dụng chính xác 90% từ ngữ trong bản nháp quảng cáo mà Mỹ Anh đã từ chối trước đó, cho thấy sự thiếu chân thật và kịch bản hóa quá mức.
Dân mạng đã không bỏ qua điều này. Hashtag #ProjectAGiảTạo và #VortexNóiDối lan truyền nhanh chóng. Sự phẫn nộ không chỉ nhắm vào ngôi sao mà còn vào chính triết lý kinh doanh của Vortex.
“Họ coi chúng ta là những con số. Họ không quan tâm đến cảm xúc của chúng ta,” một bình luận hàng đầu nhận xét.
Chỉ trong một buổi chiều, danh tiếng của Vortex sụt giảm nghiêm trọng. Lượt tải xuống Project A giảm 40%. Điều tồi tệ nhất là QCI – quỹ đầu tư lớn – đã gửi một email ngắn gọn tới Mỹ Anh: “Cần một bản giải trình rủi ro thương hiệu ngay lập tức. Chúng tôi đang theo dõi.”
Mỹ Anh cảm thấy lạnh buốt. Cô đã quá tập trung vào số lượng mà quên đi chất lượng và sự thật. Cô đã vi phạm luật bất thành văn của mạng xã hội: Sự chân thật là tiền tệ.
Cô ra lệnh cho Hải và toàn bộ nhóm chính xử lý khủng hoảng, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại. Bất kỳ tuyên bố chính thức nào của Vortex lúc này đều chỉ làm tăng thêm sự phẫn nộ.
4. Sự Cố Ý Đi Ngang
Mỹ Anh ngồi trong văn phòng, ánh đèn bên ngoài đã tắt dần. Cô không còn tập trung vào màn hình lớn đầy những con số giảm sút nữa. Cô nhìn ra ngoài tấm kính, về phía góc khuất nơi Team Lõi làm việc.
Họ vẫn còn ở đó. Ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn cũ chiếu lên bốn người, họ đang cười khúc khích khi xem lại video của Minh. Sự bình yên và niềm vui đó hoàn toàn tương phản với bầu không khí chết chóc ở văn phòng chính.
Mỹ Anh đứng dậy. Cô bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua khu vực vắng lặng, cố ý đi ngang qua Team Lõi.
Thiên ngẩng đầu lên, nhận ra cô. Anh đứng dậy, ánh mắt anh không mang theo sự đắc thắng hay chế nhạo, chỉ có sự điềm tĩnh và thông hiểu.
“Giám đốc,” Thiên nói.
“Anh có vẻ vui vẻ,” Mỹ Anh lạnh lùng đáp, cố gắng giữ lại sự kiểm soát của mình.
“Chúng tôi đã tìm thấy Khách hàng Lõi đầu tiên, Giám đốc. Chúng tôi đang xây dựng một câu chuyện. Khi người dùng tự xây dựng câu chuyện của họ, không ai có thể gọi đó là giả tạo được.”
Mỹ Anh gần như nghẹn lại. Anh ta đang nói về lỗ hổng chí mạng trong chiến lược của cô, nhưng bằng một giọng điệu nhẹ nhàng và không hề chỉ trích.
“Tôi cần… ý kiến của anh, về khủng hoảng truyền thông,” Mỹ Anh miễn cưỡng thừa nhận. Lời nói này khó khăn hơn bất cứ quyết định tài chính nào cô từng đưa ra.
“Anh cần lời khuyên của tôi, một người tin vào nhân văn, để xử lý hậu quả của một chiến dịch không nhân văn?” Thiên hỏi, không phải để khiêu khích, mà là để làm rõ vấn đề.
“Đúng vậy. Bản Hợp Đồng của chúng ta yêu cầu anh giảm thiểu rủi ro cho Project A.”
Thiên gật đầu. “Rủi ro lớn nhất lúc này là sự thiếu chân thật. Cách duy nhất để giải quyết là thừa nhận.”
Anh đưa cho cô một mẩu giấy. Trên đó chỉ viết hai từ: “Thành thật.”
5. Lời Thú Nhận và Sự Hợp Tác Bất Đắc Dĩ
Mỹ Anh quay trở lại văn phòng. Cô nhìn mẩu giấy. Thành thật.
Cô biết Thiên muốn gì: một lời xin lỗi công khai, chấp nhận sai lầm và hứa hẹn sửa chữa. Điều đó đi ngược lại mọi nguyên tắc của Mỹ Anh, đi ngược lại triết lý Logic Thép. Thừa nhận yếu đuối là tự sát trong môi trường Vortex.
Nhưng cô đã hết lựa chọn. QCI đang chờ.
Mỹ Anh lấy điện thoại cá nhân (không phải điện thoại công ty) và gọi cho Thiên.
“Thiên. Tôi cần anh giúp tôi viết lời xin lỗi. Nó phải vừa thành thật, vừa phải giữ được thể diện tối thiểu cho tập đoàn.”
Giọng Mỹ Anh đã hoàn toàn mất đi sự kiểm soát lạnh lùng. Có một chút mệt mỏi, một chút sợ hãi.
“Tôi sẵn lòng, Giám đốc,” Thiên đáp. “Anh không cần phải xin lỗi, anh chỉ cần giải thích.”
Trong hai giờ tiếp theo, Mỹ Anh và Thiên làm việc qua tin nhắn nội bộ. Thiên không viết một lời xin lỗi sáo rỗng. Anh viết một bản tuyên bố ngắn gọn, súc tích, thừa nhận rằng trong sự vội vàng (ám chỉ việc rút ngắn thời gian dự án), Vortex đã quên đi giá trị cốt lõi là người dùng và đã dựa quá nhiều vào quảng cáo thương mại.
Bản tuyên bố kết thúc bằng một lời hứa: Vortex sẽ lắng nghe người dùng thực sự, và họ sẽ khởi động một chương trình mới, mời người dùng chia sẻ câu chuyện chân thật của họ về Project A.
Đó chính là kế hoạch cộng đồng của Thiên được lồng ghép vào lời giải thích của Mỹ Anh. Cô không thừa nhận Thiên đúng, nhưng cô đã chấp nhận chiến lược của anh.
Hai mươi phút sau, bản tuyên bố đó được đăng tải. Phản ứng rất nhanh chóng: sự phẫn nộ giảm dần, thay vào đó là sự tò mò.
Trước khi rời khỏi văn phòng lúc nửa đêm, Mỹ Anh đến gặp Thiên.
“Tôi sẽ chuyển giao toàn bộ ngân sách khủng hoảng truyền thông cho anh,” cô nói, giọng cô không còn lạnh lùng, mà trầm tĩnh hơn. “Hãy dùng nó để khởi động chương trình ‘Câu Chuyện Thật’ của anh. Anh có toàn quyền.”
Thiên gật đầu. “Cảm ơn Giám đốc. Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Mỹ Anh nhìn anh, ánh mắt cô xoáy sâu vào đôi mắt nhiệt huyết của anh. Cô thấy sự tôn trọng mà anh dành cho cô, không phải vì chức vị, mà vì sự dũng cảm thừa nhận sai lầm.
Trong đêm đó, lớp băng lạnh lẽo của Mỹ Anh đã tan đi một chút nữa. Cô đã giao phó một phần quyền lực, một phần vận mệnh của mình cho Thiên. Cô đã đặt lòng tin vào sự "nhân văn" mà cô từng coi thường. Cuộc đối đầu đã biến thành sự cộng tác, và chính tại thời điểm đó, hạt giống tình cảm, được gieo từ sự tôn trọng đối với triết lý đối lập, đã bắt đầu nảy mầm.