Sáng hôm sau, rừng núi vẫn còn mùi sương đêm, và tiếng chim hót vang vọng khắp khe suối. Mạc Thúy Thanh – hiện thân của Phúc Tâm trong cơ thể nữ đệ tử giang hồ – thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết rằng, dù mình đã tránh được nhóm thanh niên thù địch hôm qua, giang hồ không bao giờ để yên một cơ thể mới xuất hiện.
Cô đứng bên bờ suối, giương mắt quan sát xung quanh. Mặc dù cơ thể này mạnh mẽ hơn cô từng nghĩ, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn còn hạn chế. Thanh kiếm gỗ trong tay cô trở thành một phần cơ thể, một phần hy vọng.
Bỗng nhiên, từ phía tán cây rậm rạp, một tiếng hô thất thanh vang lên: “Người lạ! Đứng lại!”
Mạc Thúy Thanh lập tức nhảy ra phía sau tảng đá, tim đập thình thịch. Nhóm thanh niên hôm qua đang tiến tới, nhưng lần này đông hơn và có vẻ hung hăng hơn. Một kẻ trong nhóm hất thanh gậy về phía cô, nhưng cô nhanh nhẹn né tránh, bước chân như vũ điệu giữa những tán cây.
Khi một cú đòn sắp trúng, một bóng đen lao ra từ phía sau, dùng cơ thể chắn đòn thay cô. Đó là Nguyên Hạo. Anh cầm thanh kiếm của mình, mắt sắc như lưỡi dao, phản ứng nhanh đến mức Mạc Thúy Thanh không kịp trông thấy.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng như lần đầu.
“Cảm… cảm ơn,” cô thốt lên, tim vẫn đập mạnh. Cô nhìn anh, vừa bối rối vừa thầm tự nhủ: “Anh ta thật sự mạnh mẽ… nhưng sao lại quan tâm đến tôi?”
Nhóm thanh niên thù địch nhận ra sự xuất hiện của Nguyên Hạo, lập tức tấn công đồng thời. Cô thấy mình và anh bị buộc phải hợp tác. Nguyên Hạo ra lệnh:
“Bên trái tôi! Né đòn! Tấn công khi có cơ hội!”
Mạc Thúy Thanh hít một hơi dài, ghi nhớ từng động tác mà anh từng dạy hôm trước. Khi cú gậy đập xuống, cô né sang một bên, đồng thời dùng chân đạp vào tay một kẻ khác, khiến hắn mất thăng bằng. Nguyên Hạo tiếp tục di chuyển, chắn đòn, kết hợp các cú đánh nhanh gọn và chính xác.
Chỉ vài phút, nhóm thanh niên bị ép lùi lại, rồi sợ hãi tháo chạy vào rừng. Mạc Thúy Thanh thở hổn hển, nhìn Nguyên Hạo: “Anh… anh không cần phải cứu tôi nhiều như vậy…”
Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng trở lại: “Nếu cô muốn sống sót ở giang hồ, phải học cách tự bảo vệ mình. Nhưng… hôm nay, cô đã sống sót nhờ hợp tác với tôi.”
Cô cảm thấy trong lòng một cảm giác vừa tự hào vừa xấu hổ. Hợp tác với anh… sao lại khiến tim mình đập nhanh như vậy?
Sau trận đối đầu, Nguyên Hạo dẫn cô vào một khe núi gần đó, nơi ánh sáng chiếu rọi xuống những phiến đá ẩm. Anh chỉ cho cô cách quan sát đối thủ, đánh giá môi trường và tìm điểm yếu trong từng đòn đánh.
“Xem này,” anh nói, tay chỉ vào một tảng đá gần bờ suối, “kẻ địch thường dựa vào sức mạnh thô để tấn công. Nếu cô biết tận dụng địa hình, phản ứng sẽ nhanh hơn, và cơ hội sống sót tăng gấp đôi.”
Mạc Thúy Thanh quan sát, mắt mở to. Cô nhận ra rằng giang hồ không chỉ là võ công, mà còn là trí tuệ, sự nhạy bén và khả năng phán đoán. Điều này hoàn toàn khác với thế giới hiện đại, nơi chỉ cần kiến thức sách vở hay kỹ năng máy tính.
Nhưng càng học, cô càng nhận ra một điều: Nguyên Hạo quá nghiêm khắc với cô, nhưng đôi khi ánh mắt anh lại lộ vẻ lo lắng, như thể muốn bảo vệ cô thật sự. Cảm giác này vừa khiến cô bối rối vừa tò mò.
Buổi chiều, khi luyện tập kết thúc, cả hai ngồi bên bờ suối. Phúc Tâm – trong cơ thể Mạc Thúy Thanh – thở đều, tay cầm thanh kiếm gỗ, nhìn dòng nước chảy nhẹ.
Nguyên Hạo phá vỡ im lặng: “Cô… không tệ. Nhất là khả năng thích nghi nhanh. Nhưng… đừng nghĩ rằng chỉ có võ công là đủ. Giang hồ đầy mưu mô, và con người ở đây… không phải lúc nào cũng trung thực.”
Cô nhướng mày: “Tôi… hiểu. Nhưng ít nhất, hôm nay chúng ta hợp tác. Tôi sống sót nhờ anh, phải không?”
Anh cười khẽ, như một tia nắng xuyên qua sương: “Cô sống sót… nhưng đừng nghĩ rằng mình có thể dựa dẫm vào tôi mãi. Cô cần mạnh mẽ.”
Cô gật đầu, nhưng trong lòng, một phần nhỏ không muốn thừa nhận: “Nhưng… tôi vẫn muốn có anh bên cạnh.”
Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu luyện tập thường xuyên bên bờ suối, kết hợp phản xạ, né tránh và tấn công. Mỗi lần luyện tập, Mạc Thúy Thanh nhận ra rằng không chỉ võ công mà cả cảm xúc cũng thay đổi.
Một buổi chiều khác, khi cô vô tình trượt chân trên tảng đá ướt, Nguyên Hạo lao đến, tay anh nắm lấy tay cô một cách nhanh chóng. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận một cảm giác kỳ lạ, pha giữa sợ hãi, tin tưởng và… hứng thú.
Nhưng Nguyên Hạo lập tức rút tay, giọng lạnh trở lại: “Đừng để cảm xúc làm cô mất tập trung. Giang hồ không tha thứ cho những kẻ yếu.”
Cô thở dài, tự nhủ: “Anh… vừa muốn bảo vệ tôi, vừa muốn tôi tự lập… Thật khó hiểu.”
Một buổi sáng khác, khi đang luyện tập, họ phát hiện một dấu hiệu khả nghi gần khe núi. Có tiếng cười nhẹ, âm thanh của bước chân ẩn trong bụi cây. Nguyên Hạo nhíu mày: “Có kẻ theo dõi chúng ta. Cẩn thận.”
Mạc Thúy Thanh cảm nhận được sự nguy hiểm, tim đập nhanh. Cô nhớ lại từng kỹ thuật mà anh dạy, sẵn sàng chiến đấu. Khi những đối thủ lộ diện – hai thanh niên mặc áo đen từ phái khác – cả hai hợp lực, di chuyển nhịp nhàng như một cặp đôi đã luyện tập lâu năm.
Sau trận đấu, Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Hợp tác với cô… không tệ. Nhưng vẫn còn nhiều điều cô cần học. Giang hồ này… không chừa đường lùi cho kẻ yếu.”
Cô cười nhẹ, thầm nghĩ: “Đúng vậy… nhưng nếu anh ở bên, có lẽ tôi sẽ không sợ hãi nhiều như trước.”
Đêm đến, bên ánh lửa nhỏ, cô ngồi ghi nhớ từng động tác, từng lời dạy của Nguyên Hạo. Cô biết rằng giang hồ này không chỉ thử sức mạnh mà còn thử tinh thần, lòng dũng cảm và khả năng thích nghi.
Nhưng sâu thẳm trong tim, một suy nghĩ khác len lỏi: Người lạnh lùng này… có lẽ sẽ luôn khiến trái tim tôi loạn nhịp, dù tôi cố gắng quên đi.