trái tim giữa giang hồ

Chương 4: Âm mưu trong môn phái và hiểu lầm thứ hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù vẫn phủ trắng rừng núi, len qua từng khe đá, từng tán cây rậm rạp. Mạc Thúy Thanh đứng bên bờ suối, tay cầm thanh kiếm gỗ, mắt chăm chú quan sát dòng nước chảy. Những ngày luyện tập bên Nguyên Hạo vừa qua đã giúp cô cải thiện đáng kể kỹ năng, nhưng cô biết, giang hồ này không chỉ thử võ công, mà còn thử cả sự tinh nhạy và nhạy cảm trước âm mưu.

Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang bên bụi cây. Không phải sợ hãi, mà là bản năng, cô ngay lập tức nấp sau một tảng đá. Qua khe lá, cô nhìn thấy một nhóm đệ tử môn phái mình đang thuộc – vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lén lút, bàn tán điều gì đó.

“Không biết Mạc Thúy Thanh vẫn còn yếu, hôm nay là cơ hội tốt để thử cô ấy,” một giọng nam vang lên, khẽ cười.

Cô giật mình. Trong cơ thể này, cô biết mình vốn là đệ tử bình thường, chưa có nhiều quyền lực. Nếu bị nhắm tới, cô không chỉ gặp nguy hiểm mà còn có thể trở thành công cụ cho mưu đồ của người khác. Phúc Tâm – trong thân xác Mạc Thúy Thanh – thầm nghĩ: “Không được, tôi phải cẩn thận, không thể để lộ sơ hở.”

Ngay lúc đó, Nguyên Hạo xuất hiện, đứng bên cạnh cô, ánh mắt sắc lạnh. “Có người theo dõi chúng ta,” anh nói. Giọng anh lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự nghiêm trọng.

Cô nhìn anh, lòng vừa yên tâm vừa lo lắng. “Anh… anh biết phải làm sao không?”

Anh nhíu mày, cười khẽ: “Phải đối phó thông minh, không chỉ dùng võ công. Giang hồ không thiếu kẻ muốn lợi dụng người khác. Nếu cô mất tập trung, sẽ dễ rơi vào bẫy.”

Cô gật đầu, thầm nhủ: “Vậy thì phải học cách quan sát, trước khi chiến đấu.”

Nhóm đệ tử môn phái tiến đến gần, và câu chuyện hôm qua về hiểu lầm giữa Nguyên Hạo và Mạc Thúy Thanh bỗng dần được khai thác. Một thanh niên cười mỉa: “Nghe nói cô và cao thủ Nguyên Hạo hợp tác? Không biết cô sẽ đứng về phía ai nếu xung đột xảy ra?”

Câu nói này khiến Mạc Thúy Thanh đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô không ngờ những người cùng môn lại có thể nghi kỵ cô, dù cô chưa làm gì sai. Nguyên Hạo hắng giọng: “Chúng ta không tranh giành quyền lực, chỉ học cách tự bảo vệ mình. Nếu ai dám động đến cô, sẽ phải trả giá.”

Một đệ tử khác, gương mặt khinh bỉ, lườm cô: “Hừ, đáng tiếc… cô chỉ là người lạ, mà tưởng mình có thể đứng ngang hàng với cao thủ sao?”

Phúc Tâm cảm thấy một làn nóng lan khắp cơ thể. Cô biết, nếu để mặc họ, âm mưu sẽ phát triển và cô sẽ gặp nguy hiểm. Quyết định hành động, cô nhắc nhở bản thân: “Không phải lúc để run sợ, phải dùng trí tuệ và tốc độ.”

Cô bước ra khỏi bóng cây, thanh kiếm gỗ trong tay, giọng cứng rắn: “Nếu muốn gây rắc rối, hãy đối diện trực tiếp với tôi.”

Nhóm đệ tử kinh ngạc, một vài người nhíu mày, vài người lùi lại. Họ không ngờ cô – vốn chỉ là nữ đệ tử bình thường – lại dám thẳng thắn đối mặt.

Nguyên Hạo đứng phía sau cô, ánh mắt lơ đãng nhưng tập trung. “Cô làm đúng. Nhớ, hợp tác với tôi không phải dựa dẫm, mà là để học cách sinh tồn.”

Sau khi đẩy lùi nhóm đệ tử, cả hai cùng ngồi bên bờ suối, lặng im một lúc. Phúc Tâm thở đều, tay cầm kiếm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Nguyên Hạo. Cô nhận ra một điều: trái tim cô đập mạnh hơn mỗi lần anh xuất hiện, dù cô cố gắng phủ nhận.

Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Cô… có khả năng quan sát tốt. Nhưng vẫn còn quá nóng vội, đôi khi sẽ dẫn đến hiểu lầm.”

Cô nhíu mày: “Hiểu lầm… anh lại nhắc đến điều đó?”

Anh trầm ngâm, không trả lời ngay. Chỉ là ánh mắt chạm vào cô, lộ vẻ vừa nghiêm khắc vừa quan tâm. Phúc Tâm cảm thấy bối rối, tim đập nhanh. Hiểu lầm thứ hai – rằng cô không đủ mạnh hay đáng tin – lại hiện ra trong lòng cô, dù cô biết mình đã tiến bộ rất nhiều.

Buổi chiều, khi luyện tập kết hợp kỹ thuật né tránh và phản công, cô vô tình trượt chân trên bờ đá ướt, Nguyên Hạo lao tới nắm tay cô. Khoảnh khắc này kéo dài hơn một nhịp, ánh mắt họ chạm nhau. Phúc Tâm cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ, nhưng lập tức rút tay, lòng bối rối.

Nguyên Hạo hắng giọng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Không được để cảm xúc chi phối. Giang hồ không tha thứ cho sự yếu đuối.”

Phúc Tâm thở dài, trong lòng vừa tự nhủ: “Anh vừa muốn bảo vệ tôi, vừa muốn tôi tự lập… Thật khó hiểu, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác này.”

Một ngày khác, khi cô quan sát xung quanh, phát hiện ra một dấu hiệu khả nghi – một ánh mắt lén lút từ phía sau tán cây. Nguyên Hạo nhận ra ngay: “Có người theo dõi. Chuẩn bị sẵn sàng.”

Khi nhóm kẻ thù xuất hiện, cả hai hợp tác như một cặp đã luyện tập lâu năm: né tránh, đẩy lui, kết hợp phản công. Mạc Thúy Thanh nhận ra rằng không chỉ kỹ năng võ công mà khả năng phối hợp và phán đoán tình huống mới giúp cô sống sót.

Sau trận chiến, Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Cô… không tệ. Nhưng đừng quên, giang hồ này không chừa đường lùi cho kẻ yếu.”

Cô cười nhẹ, tự nhủ: “Đúng vậy… nhưng nếu anh ở bên, có lẽ tôi sẽ không sợ hãi nhiều như trước.”

Đêm đến, bên ánh lửa nhỏ, cô ngồi ghi nhớ từng động tác, từng lời dạy của Nguyên Hạo. Cô biết rằng giang hồ này không chỉ thử sức mạnh mà còn thử tinh thần, lòng can đảm và khả năng thích nghi.

Nhưng sâu thẳm trong tim, một suy nghĩ khác len lỏi: Người lạnh lùng này… sẽ luôn khiến trái tim tôi loạn nhịp, dù tôi cố gắng quên đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×