Sáng thứ hai, Lạc Tường bước vào Hạ Thần Group với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau những giận hờn, hiểu lầm, và khoảnh khắc gần gũi tuần trước, cô biết rằng Hạ Vân Thần đang để mắt đến cô nhiều hơn, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách lạnh lùng đặc trưng của CEO.
Cô hít sâu, tự nhủ: “Hôm nay phải thật tập trung, đừng để cảm xúc xen vào công việc. Nhưng sao tim cứ nhói mỗi khi nhìn anh ta?”
Ngay khi cô vừa vào sảnh, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở Hạ Vân Thần. Anh đứng tựa vào bàn, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại lóe lên một tia gì đó khó tả, khiến tim cô nhói lên.
“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi muốn cô dẫn dắt buổi họp với đối tác quan trọng,” anh nói, giọng đều, nhưng ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.
Cô gật đầu, cố gắng bình tĩnh: “Vâng, thưa anh.”
Giận hờn và hiểu lầm
Trong quá trình chuẩn bị, Lạc Tường vô tình nghe thấy một đồng nghiệp nam nói nhỏ:
“CEO dường như khá quan tâm cô trợ lý mới đó nhỉ?”
Tim cô nhói lên. Giận hờn và bối rối trộn lẫn: “Anh… sao lúc nào cũng khiến tôi vừa giận vừa rung động? Hay là anh chỉ quan tâm người khác?”
Cô bước ra ngoài để nén cảm xúc, nhưng Hạ Vân Thần bước tới, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Cô đỏ mặt, giọng căng: “Anh… anh luôn làm tôi… nhầm lẫn. Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì cả!”
Anh im lặng một giây, rồi trầm giọng:
“Cô nên học cách kiểm soát cảm xúc. Tôi tin năng lực cô, nhưng cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.”
Cô quay đi, vừa giận vừa xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn không thể phủ nhận cảm giác tim nhói khi nhìn anh.
Khoảnh khắc gần gũi bất ngờ
Buổi trưa, Hạ Vân Thần gọi cô ra văn phòng riêng để bàn về chi tiết quan trọng của dự án. Khi cửa phòng đóng lại, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.
“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi muốn trực tiếp hướng dẫn cô cách xử lý tình huống khó trong dự án,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt sắc nhưng hơi dịu hơn mọi ngày.
Cô hít sâu, giọng run: “Vâng… tôi sẵn sàng học hỏi.”
Khi anh tiến lại gần để chỉ vào màn hình laptop, bàn tay vô tình chạm vào tay cô. Khoảnh khắc đó kéo dài vài giây, khiến tim cô đập loạn nhịp. Cô khẽ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, vừa bối rối vừa… rung động.
Anh không nói gì, chỉ ánh mắt dõi theo cô, khoảng cách gần đến mức hơi thở của họ hòa làm một, khiến Lạc Tường cảm nhận rõ nhịp tim anh.
Một giây im lặng, nhưng với Lạc Tường, khoảnh khắc này như cả thế giới ngừng lại: vừa căng thẳng, vừa ấm áp, vừa lãng mạn.
Hiểu nhau qua thử thách
Chiều hôm đó, trong cuộc họp với đối tác quốc tế, một tình huống bất ngờ xảy ra: dữ liệu trình chiếu bị lỗi. Lạc Tường căng thẳng, nhưng Hạ Vân Thần ngay lập tức tiến lại, nhẹ nhàng hướng dẫn cô xử lý.
“Bình tĩnh. Tập trung vào giải pháp, mọi thứ sẽ ổn,” anh nói, bàn tay vô tình chạm vào tay cô lần nữa khi đưa hồ sơ.
Cô cảm giác tim mình nhói, ánh mắt nhìn anh đầy cảm xúc: vừa giận, vừa bối rối, vừa rung động. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự quan tâm và tin tưởng tuyệt đối từ anh, khác hẳn những lời nghiêm nghị thường ngày.
Sau buổi họp, anh đứng gần cô, giọng trầm:
“Cô đã làm tốt. Tôi tin cô hơn mỗi ngày.”
Cô mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp: lần đầu tiên cô thực sự thấy mình quan trọng trong mắt Hạ Vân Thần, không chỉ là trợ lý bình thường mà là người anh tin tưởng và để ý.
Kết thúc ngày
Khi rời công ty, Lạc Tường cảm thấy tim mình vẫn nhói nhịp vì những khoảnh khắc gần gũi với anh. Cô biết rằng mối quan hệ của họ đã bước sang một giai đoạn mới: không chỉ là giận hờn hay hiểu lầm, mà là những rung động âm ỉ, những khoảnh khắc gần gũi mà khó gọi tên.
Trước khi rời đi, cô nhắn tin cho bạn thân:
“Hôm nay… anh ấy thật sự quan tâm tôi. Tim mình vừa lo vừa hạnh phúc, không biết nên giận hay vui nữa.”
Tin nhắn trả lời:
“Chuẩn rồi! CEO kiểu này luôn khiến cậu vừa giận vừa rung động. Chuẩn bị tinh thần, còn nhiều khoảnh khắc ngọt ngào – căng thẳng phía trước!”