Ngày hôm đó, Lạc Tường bước vào công ty với tâm trạng vừa căng thẳng vừa quyết tâm. Buổi họp quan trọng sắp bắt đầu, và cô biết Hạ Vân Thần đang quan sát từng chi tiết, từng hành động của cô.
Khi vừa đến phòng họp, cô nhìn thấy Hạ Vân Thần đang đứng cùng cô gái xinh đẹp – người khiến cô nhiều lần ghen nhẹ. Hai người họ đang cười nói rất tự nhiên.
Lạc Tường hít một hơi, tự nhủ: “Không được sao nhãng. Mình phải chứng minh năng lực.” Nhưng tim cô vẫn nhói lên khi ánh mắt Hạ Vân Thần dừng lại trên cô gái kia.
Buổi họp bắt đầu. Lạc Tường trình bày kế hoạch một cách mạch lạc, chi tiết, nhưng trong lòng vẫn bị phân tâm bởi cách Hạ Vân Thần nhìn cô gái khác.
Khi buổi họp kết thúc, Hạ Vân Thần bước tới, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô Lạc Tường, cô có thể giải thích tại sao hôm nay lại xuất hiện sơ suất trong phần trình bày số liệu không chính xác?”
Lạc Tường giật mình: “Anh… anh nói gì vậy? Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng trước khi trình bày…”
Anh nhíu mày, giọng lạnh: “Tôi có chứng cứ. Nếu cô không khắc phục, lần tới sẽ không còn cơ hội.”
Cô cảm thấy tức giận xen lẫn bất lực: “Anh luôn nghi ngờ tôi! Tôi đã cố hết sức, anh còn muốn gì nữa?”
Hạ Vân Thần im lặng một giây, rồi giọng trầm xuống: “Cô nên hiểu rằng ở công ty này, năng lực và thái độ quyết định tất cả. Nếu cô để cảm xúc cá nhân lấn át công việc, hậu quả sẽ không nhỏ.”
Lạc Tường đỏ mặt, giận dữ xen lẫn bối rối: “Anh… cứ luôn coi tôi như cô gái non nớt. Tôi không phải!”
Anh bước gần cô, giọng đều đều nhưng sắc bén: “Cô phải học cách tách biệt cảm xúc và công việc. Tôi không muốn thấy sơ suất nào nữa.”
Một im lặng kéo dài giữa hai người. Lạc Tường cảm nhận tim mình đập nhanh – vừa tức giận, vừa có cảm giác bị thử thách, vừa… một chút rung động khó hiểu.
Cô xoay người, định bỏ đi, nhưng bước chân chưa kịp rời, anh gọi:
“Cô Lạc Tường.”
Cô dừng lại, quay lại nhìn anh. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng trong đó có một chút quan tâm tinh tế mà cô khó nhận ra.
“Cô… đã chuẩn bị tinh thần cho những thử thách tiếp theo chưa?”
Cô hít sâu, trả lời: “Vâng. Tôi sẽ không để sơ suất nữa.”
Anh gật đầu, ánh mắt vẫn theo cô khi cô rời phòng họp. Trong lòng Lạc Tường, cảm giác vừa giận dỗi vừa tò mò trộn lẫn. Cô biết rằng mối quan hệ giữa mình và Hạ Vân Thần sẽ không còn đơn giản nữa – vừa là thử thách, vừa là rung động, vừa là giận hờn.
Buổi tối, về nhà, cô nhắn tin cho bạn thân:
“Anh ta hôm nay… thật sự khiến mình tức điên nhưng cũng không hiểu sao tim lại lo lo.”
Tin nhắn trả lời:
“Chắc chắn là kiểu CEO lạnh lùng nhưng quan tâm lén lút. Giờ cậu mới cảm nhận được sức hút kiểu nam chính C-Drama rồi đó!”
Lạc Tường cười khẽ, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn: Liệu anh ta có thực sự tin tưởng mình hay chỉ đang thử thách?
Và từ đây, những giận hờn, hiểu lầm, nhưng cũng đầy rung động sẽ liên tục xuất hiện, kéo dài xuyên suốt các chương tiếp theo, từng bước đưa mối quan hệ nam – nữ chính đến gần nhau hơn.