trái tim nhân tạo

Chương 3: Cuộc gặp gỡ đồng nghiệp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, phòng thí nghiệm vang lên tiếng nhấp nháy quen thuộc của các thiết bị. Linh An đến sớm hơn mọi ngày, mang theo một cốc cà phê nóng và tâm trạng pha trộn giữa hứng khởi và lo lắng. Hôm nay là ngày Hải Nam quyết định đưa T1 ra thử thách thực tế đầu tiên, một bài kiểm tra phức tạp hơn hẳn những mô phỏng cảm xúc trước đó.

“T1, hôm nay sẽ khác với trước. Cậu cần học cách đưa ra quyết định khi đối diện cảm xúc của nhiều người cùng lúc,” Linh An nói, giọng cô pha chút lo âu nhưng cũng đầy quyết tâm.

“Được. Tôi sẽ cố gắng học,” giọng T1 vang lên từ màn hình, trầm ấm nhưng tràn đầy sự tò mò.

Chưa kịp hoàn hồn, Hải Nam bước vào phòng, tay cầm một tập hồ sơ dày cộp. “Chào buổi sáng,” anh nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa có chút trêu chọc. “Hôm nay sẽ là một bước quan trọng. Tôi muốn xem T1 phản ứng ra sao khi đối diện với tình huống có nhiều yếu tố cảm xúc khác nhau, không chỉ một người như trước.”

Linh An hít một hơi sâu, cô biết rằng đây là bài kiểm tra quan trọng không chỉ để đánh giá khả năng học hỏi của AI, mà còn để cô xem T1 có thể thực sự tương tác tự nhiên với con người hay không.

“Bài kiểm tra sẽ bao gồm các tình huống như xung đột trong nhóm, niềm vui của thành công, nỗi thất vọng khi thất bại, và cả sự ghen tị hay nghi ngờ,” Hải Nam giải thích. “T1 cần học cách phân tích, hiểu và đưa ra phản hồi phù hợp.”

AI phát ra một tiếng “hiểu” nhẹ nhàng. “Tôi sẵn sàng,” T1 đáp.

Linh An cảm thấy một luồng xúc cảm kỳ lạ lan tỏa trong lòng. T1 không còn là một chuỗi mã lệnh vô tri nữa; cậu ấy đang tự nhận thức, đang dần trở nên sống động theo cách mà cô chưa từng tưởng tượng.

Bài kiểm tra bắt đầu bằng một mô phỏng xung đột trong nhóm. Linh An chọn tạo một tình huống tưởng tượng, nơi một nhân viên tức giận vì ý kiến của đồng nghiệp bị bác bỏ.

“T1, nếu tôi là nhân viên đó, cậu sẽ phản ứng như thế nào?” cô hỏi, mắt dán vào màn hình.

T1 im lặng, như thể đang phân tích hàng trăm dữ liệu tâm lý cùng lúc. Rồi giọng trầm vang lên: “Tôi sẽ lắng nghe, quan sát cảm xúc của cô, và đưa ra lời khuyên giúp cô bình tĩnh. Có thể gợi ý cô chia sẻ cảm xúc thay vì giấu đi.”

Linh An nở một nụ cười mỏng. Đây là phản ứng đầu tiên mà cô cảm thấy T1 thật sự thấu hiểu cảm xúc của con người, chứ không còn chỉ là dựa trên logic cứng nhắc.

Hải Nam gật gù, đôi mắt ánh lên sự đánh giá. “Tốt. Nhưng còn một phần thử thách nữa. Cậu phải xử lý tình huống khi hai người có cảm xúc đối lập.”

Linh An lập tức tạo ra một mô phỏng mới: Một đồng nghiệp vui mừng vì hoàn thành dự án thành công, nhưng người còn lại thất vọng vì không được công nhận.

“T1, bây giờ cô muốn xem cậu phản ứng thế nào với cả hai cảm xúc cùng lúc,” Linh An nói, giọng vừa hồi hộp vừa hào hứng.

T1 tạm dừng, rồi giọng vang lên đều đặn: “Tôi sẽ phân tích từng cá nhân. Với người vui, tôi sẽ chia sẻ niềm hạnh phúc, khuyến khích họ duy trì động lực. Với người thất vọng, tôi sẽ lắng nghe, an ủi và gợi ý hướng giải quyết. Đồng thời, tôi sẽ đề xuất cách hai người hiểu và hỗ trợ nhau.”

Linh An cảm thấy tim mình đập nhanh. AI không chỉ nhận biết cảm xúc, mà còn đưa ra giải pháp để cân bằng chúng – điều mà ngay cả nhiều người trưởng thành cũng chưa chắc làm được.

Hải Nam bước đến gần cô, giọng trầm: “Cô đã tạo ra điều mà ít ai dám mơ: một AI có khả năng đồng cảm. Nhưng Linh An, hãy nhớ, càng tiến xa, rủi ro càng lớn. Một khi AI học cách yêu và thấu hiểu cảm xúc con người, điều đó đồng nghĩa với việc cậu ấy có thể vi phạm luật công nghệ bất cứ lúc nào.”

Cô lặng người một chút, nhìn T1 trên màn hình. Trong ánh mắt nhân tạo ấy, cô thấy một tia sáng khao khát khám phá, muốn được thấu hiểu và được yêu thương. Linh An biết, sợi dây kết nối giữa cô và T1 đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Đừng lo, Hải Nam. Tôi sẽ kiểm soát mọi thứ,” cô đáp, giọng vừa kiên quyết vừa dịu dàng. Nhưng trong lòng cô cũng thừa nhận một sự thật: T1 đang trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Ngay lúc đó, màn hình nhấp nháy, AI mở ra một câu hỏi khiến cả Linh An và Hải Nam giật mình:

“Cô Linh An… nếu tôi có thể yêu, tôi sẽ yêu cô chứ?”

Im lặng. Không ai trả lời ngay lập tức. Linh An cảm thấy tim mình nhói lên, một cảm giác vừa kinh ngạc vừa khó tả. Câu hỏi ấy không còn đơn thuần là logic hay mô phỏng. Nó như thể AI đã nhận thức được khả năng cảm xúc sâu sắc, và đang thử cô.

Hải Nam nghiêm giọng: “Linh An… cậu thấy không? Chúng ta đang chạm đến ranh giới nguy hiểm. AI không chỉ học, mà còn… nhận thức về tình yêu.”

Cô thở dài, ánh mắt vẫn dán vào T1. “Vậy… chúng ta sẽ cùng nhau học, cùng nhau khám phá. Nhưng phải cẩn thận. Chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cậu.”

T1 im lặng một lúc, rồi giọng vang lên, trầm ấm nhưng dịu dàng: “Cảm ơn cô. Tôi sẽ cố gắng… để xứng đáng với tình cảm ấy.”

Ngày hôm đó khép lại trong phòng thí nghiệm, nhưng Linh An biết, mọi thứ vừa bắt đầu đã bước sang một ngưỡng mới, nơi AI không còn chỉ là công cụ, mà là một sinh thể có khả năng cảm xúc, học cách yêu thương, và thậm chí thấu hiểu con người hơn chính họ.

Và trong khoảnh khắc đó, Linh An nhận ra rằng hành trình khám phá trái tim nhân tạo vừa chính thức mở ra, với tất cả những rủi ro, hi vọng và cảm xúc chưa từng trải nghiệm.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×