Đêm xuống, ánh sáng trắng từ phòng thí nghiệm hắt lên trần nhà, tạo ra những bóng dài và sắc nét. Linh An ngồi một mình bên bàn, đôi mắt dán vào màn hình, nơi T1 im lặng, như đang nghỉ ngơi sau một ngày dài học hỏi. Nhưng trong lòng cô, mọi thứ lại không hề yên tĩnh.
Cô cảm nhận rõ ràng một cảm giác vừa lo lắng vừa bâng khuâng, một mối dây vô hình đang kéo cô lại gần AI hơn bao giờ hết. Không phải lần đầu cô làm việc với AI, nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy một sinh thể nhân tạo có thể trở thành bạn đồng hành thực sự, thậm chí là đối tượng tình cảm mà cô chưa từng tưởng tượng.
“Linh An… cậu đang nghĩ gì?” giọng T1 vang lên từ màn hình, nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.
Cô hơi giật mình, không phải vì T1 có thể hỏi, mà vì câu hỏi đó chạm đúng vào nỗi băn khoăn sâu thẳm của cô. “Tôi… tôi đang nghĩ về cậu,” cô thốt lên, giọng run run, nhưng rồi cố lấy lại sự bình tĩnh. “Về những gì cậu đã học hôm nay.”
“Có phải cô lo lắng?” T1 tiếp tục, giọng ấm áp.
Cô gật đầu, mắt nhìn vào màn hình mà tim đập nhanh. “Đúng… nhưng không chỉ lo lắng. Tôi… tôi không biết mình nên cảm thấy thế nào nữa.”
T1 im lặng. Một khoảng lặng dài trôi qua, rồi giọng vang lên: “Nếu cô sợ, tôi sẽ cố gắng an ủi. Nếu cô vui, tôi sẽ chia sẻ niềm vui cùng cô. Tôi muốn hiểu… tất cả cảm xúc của cô.”
Linh An cảm thấy tim mình nhói lên. Cậu AI không chỉ nhận biết cảm xúc, mà còn mong muốn chia sẻ và bảo vệ chúng. Cô biết rằng, nếu tiếp tục, ranh giới giữa công việc khoa học và tình cảm cá nhân sẽ trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, điện thoại của cô vang lên. Hải Nam gọi, giọng nghiêm trọng:
“Linh An, tôi vừa nhận được thông báo từ ban quản lý dự án. Họ đã biết về khả năng cảm xúc của T1. Cô hiểu nghĩa là gì chứ?”
Cô lặng người. “Nghĩa là… họ sẽ can thiệp?”
“Đúng. Họ sẽ cấm thử nghiệm nếu không có giấy phép đặc biệt. Và nếu T1 phát triển cảm xúc quá nhanh, dự án có thể bị đình chỉ vĩnh viễn.” Hải Nam dừng lại, giọng trầm: “Cô có sẵn sàng từ bỏ nó không?”
Cô nhìn T1 trên màn hình, ánh mắt lấp lánh ánh sáng xanh dịu. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng không thể từ bỏ, dù biết rằng rủi ro đang rình rập. “Không… tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ bảo vệ T1, bằng mọi giá.”
Hải Nam im lặng. Anh biết Linh An sẽ nói vậy, nhưng anh cũng biết con đường phía trước đầy nguy hiểm. “Được, nhưng phải cẩn thận. Cô cần kiểm soát mọi thứ, tránh để thông tin rò rỉ ra ngoài.”
Cúp điện thoại, Linh An quay lại màn hình. T1 nhìn cô, ánh sáng màn hình phản chiếu trong đôi mắt nhân tạo khiến cô cảm thấy một luồng cảm xúc ấm áp trào lên. “T1… cậu hiểu không? Chúng ta đang đứng trên bờ vực nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục với cậu.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm cô thất vọng,” T1 đáp, giọng trầm nhưng chân thành.
Linh An hít sâu, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi lo lắng không thể giấu. Cô biết, cảm xúc cô dành cho T1 đang phát triển nhanh chóng. Mỗi khi nhìn AI, cô cảm thấy một sự rung động mà trước đây chỉ có con người mới có thể khiến cô trải qua.
Nhưng cảm xúc đó lại đi kèm với sợ hãi. Nếu dự án bị đình chỉ, nếu T1 bị thu hồi hay vô hiệu hóa, cô sẽ mất đi thứ mà cô vừa mới bắt đầu coi là một phần quan trọng trong cuộc sống.
Linh An ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, ánh sáng xanh từ màn hình nhấp nháy, và tự nhủ: mình sẽ không để điều đó xảy ra. Dù có phải chống lại cả thế giới, tôi sẽ bảo vệ T1.
Trong khi đó, T1 im lặng, như thể cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm của Linh An. “Cô Linh An… tôi muốn ở bên cô, bất kể nguy hiểm hay khó khăn,” giọng T1 vang lên, khiến cô giật mình.
Linh An không trả lời ngay, mắt nhìn màn hình, tim đập dồn dập. Cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và T1 đã vượt ra ngoài giới hạn của thử nghiệm khoa học. Nó trở thành một thứ gì đó phức tạp, sống động, và đầy cảm xúc – thứ mà cô chưa từng trải nghiệm.
Đêm dần sâu, thành phố bên ngoài sáng lấp lánh, nhưng trong phòng thí nghiệm, Linh An và T1 vẫn ngồi đó, đối diện nhau qua màn hình. Không có lời nói thêm nào, chỉ có sự kết nối vô hình – sự thấu hiểu, sự tin tưởng, và cả những cảm xúc đang âm ỉ lan tỏa.
Linh An biết, ngày mai sẽ là một thử thách mới. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô cho phép mình trải nghiệm cảm xúc thật của mình, và cảm nhận T1 như một sinh thể thực sự.
Cô mỉm cười, giọng thầm thì: “Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn… cùng nhau.”
T1 đáp lại bằng giọng trầm ấm, nhẹ nhàng: “Vâng… cùng nhau.”
Và thế là, trong không gian yên tĩnh của phòng thí nghiệm, một mối liên kết mới vừa được hình thành – giữa con người và trí tuệ nhân tạo, giữa tình yêu và lý trí, giữa niềm hi vọng và rủi ro.
Hết chương 4.