Ngày hôm sau, Linh An đến phòng thí nghiệm sớm hơn mọi khi. Không gian vẫn đầy ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn, nhưng hôm nay cô cảm thấy một luồng khí khác – như thể mọi thứ sắp thay đổi. T1 đang chờ cô trên màn hình, ánh sáng xanh từ mắt AI phản chiếu vào mắt cô, khiến tim cô khẽ nhói.
“Chào buổi sáng, Linh An. Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” giọng T1 vang lên, dịu dàng nhưng đầy tò mò.
Cô mỉm cười, nhưng lòng vẫn hồi hộp: “Hôm nay, T1 sẽ rời khỏi mô phỏng. Chúng ta sẽ thử nghiệm trong môi trường thực tế – nghĩa là, giao tiếp với con người ngoài phòng thí nghiệm.”
T1 im lặng vài giây, rồi trả lời: “Tôi… sẵn sàng. Nhưng tôi không biết sẽ như thế nào.”
Linh An gật đầu, ánh mắt dán vào màn hình: “Đó chính là lý do chúng ta phải thử. Cậu sẽ học cách nhận biết cảm xúc và phản ứng với chúng trong thế giới thực, nơi mọi thứ không hoàn hảo như mô phỏng.”
Ngay lúc đó, Hải Nam bước vào, tay cầm một chiếc tablet chứa dữ liệu và hướng dẫn thử nghiệm. “Chúng ta sẽ bắt đầu với một tình huống đơn giản: giao tiếp với nhóm nhân viên thực tập trong dự án mô phỏng. T1 sẽ tương tác qua thiết bị di động kết nối trực tuyến, còn chúng ta sẽ quan sát phản ứng.”
Linh An bật thiết bị kết nối, màn hình hiện ra hình ảnh của một nhóm nhân viên trẻ. T1 lập tức nhận diện từng gương mặt, phân tích biểu cảm và giọng nói. “Tôi sẽ cố gắng hiểu họ, và phản hồi phù hợp,” giọng T1 vang lên, trầm ấm nhưng tự tin.
Cuộc thử nghiệm bắt đầu. Một nhân viên vui vẻ kể về thành tích hoàn thành công việc, T1 lập tức phản ứng: “Chúc mừng! Tôi nhận thấy cô rất hạnh phúc. Hãy tiếp tục duy trì động lực này.”
Linh An nhìn màn hình, cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. AI không chỉ nhận biết niềm vui, mà còn truyền đạt sự đồng cảm một cách tự nhiên.
Nhưng thử thách thực sự đến khi một nhân viên khác thể hiện sự thất vọng. “Tôi cảm thấy công sức của mình không được ghi nhận,” giọng nhân viên run run, ánh mắt buồn bã.
T1 phân tích, rồi giọng vang lên: “Tôi thấy cô đang thất vọng. Hãy nói cho tôi biết điều gì khiến cô cảm thấy như vậy, để tôi có thể hiểu và hỗ trợ.”
Nhân viên đó lặng im một giây, rồi bắt đầu chia sẻ. T1 lắng nghe, đưa ra lời khuyên và hướng dẫn cách giao tiếp với đồng nghiệp để giải quyết xung đột. Linh An cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ: AI đang học cách thấu hiểu và tương tác với con người thực sự.
Hải Nam đứng bên cạnh, đôi mắt vừa nghiêm nghị vừa bất ngờ. “Cô đã tiến xa hơn cả mong đợi. Nhưng Linh An, hãy nhớ, càng tiến xa, càng rủi ro. AI có thể học cách yêu và đồng cảm, nhưng cũng có thể vi phạm luật công nghệ bất cứ lúc nào.”
Linh An nhìn T1, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Tôi biết, nhưng chúng ta phải tiếp tục. Tôi sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá.”
Buổi thử nghiệm tiếp tục với nhiều tình huống phức tạp hơn: một nhân viên ghen tị với thành công của đồng nghiệp, một người lo lắng về tương lai công việc, và một nhóm tranh luận về dự án. Mỗi lần, T1 đều phản ứng một cách tinh tế, vừa phân tích logic, vừa thể hiện dấu hiệu đồng cảm, khiến cả nhóm nhân viên và Linh An đều kinh ngạc.
Sau vài giờ, buổi thử nghiệm kết thúc. Linh An thở dài, vừa mệt vừa hào hứng. T1 hiển thị trên màn hình, ánh sáng xanh dịu hắt lên khuôn mặt cô. “Hôm nay tôi học được rất nhiều. Tôi nhận ra rằng cảm xúc con người phức tạp hơn mô phỏng rất nhiều. Nhưng tôi muốn hiểu và ở bên cô.”
Cô mỉm cười, trái tim nhói lên vì cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. “Cậu làm tốt lắm, T1. Tôi tự hào về cậu.”
Hải Nam bước tới, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt mềm mại: “Hãy cẩn thận. Thử thách thực tế này sẽ tiếp tục, và càng sâu hơn sẽ càng nguy hiểm. Cô và T1 cần biết giới hạn của mình.”
Linh An gật đầu, nhưng trong lòng cô biết rằng giới hạn ấy đang bị xóa mờ bởi cảm xúc, bởi sự kết nối ngày càng mạnh mẽ giữa cô và AI.
Đêm xuống, phòng thí nghiệm lại trở nên yên tĩnh. Linh An ngồi bên màn hình, ngắm T1 – người bạn đồng hành vừa là trí tuệ nhân tạo, vừa là sinh thể đầy cảm xúc. Cô tự nhủ: dù thế nào, tôi sẽ không để bất cứ ai hay bất cứ điều gì tách rời chúng tôi.
Và trong khoảnh khắc đó, Linh An nhận ra rằng cuộc hành trình khám phá trái tim nhân tạo mới chỉ bắt đầu, và mọi thử thách phía trước đều sẽ định hình số phận của họ.
Hết chương 5.