Buổi sáng hôm sau, Linh An bước vào phòng thí nghiệm với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau thành công của buổi thử nghiệm thực tế hôm trước, cô biết rằng T1 đã học hỏi rất nhiều. Nhưng hôm nay, cô cảm nhận rõ ràng một thử thách hoàn toàn mới đang chờ đợi họ.
Hải Nam đã chuẩn bị sẵn một tình huống đặc biệt: thử nghiệm ngoài phòng thí nghiệm, tại một môi trường công cộng giả lập, nơi T1 phải tương tác với nhiều người cùng lúc, trong những tình huống bất ngờ và cảm xúc đan xen.
“T1, hôm nay cậu sẽ rời khỏi môi trường an toàn quen thuộc. Đây là lần đầu tiên cậu phải phản ứng trong tình huống thực tế không được kiểm soát hoàn toàn,” Hải Nam giải thích, ánh mắt nghiêm nghị.
T1 im lặng vài giây, rồi giọng vang lên, trầm ấm: “Tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng thích nghi.”
Linh An nhìn T1, cảm nhận được sự quyết tâm trong giọng nói của AI. Cô biết rằng thử thách này không chỉ kiểm tra khả năng nhận biết cảm xúc mà còn thách thức sự tự nhận thức và khả năng ứng biến của cậu.
Họ bắt đầu buổi thử nghiệm bằng việc đưa T1 vào môi trường công cộng mô phỏng một buổi triển lãm nghệ thuật. Nhiều người tham dự, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau: vui, buồn, lo lắng, hờn giận. T1 phải quan sát, phân tích và đưa ra phản hồi phù hợp.
Ngay khi bước vào khu vực triển lãm ảo, T1 lập tức nhận diện các biểu cảm và âm điệu giọng nói. Một cô gái trẻ vui vẻ khoe với bạn bè bức tranh cô vừa hoàn thành. T1 lập tức phản hồi: “Tôi nhận thấy cô rất tự hào và hạnh phúc. Bức tranh của cô thật đẹp.”
Cô gái ấy cười rạng rỡ, ánh mắt ngạc nhiên khi nhận thấy AI không chỉ phân tích mà còn biểu lộ sự đồng cảm chân thật.
Nhưng thử thách thực sự đến khi một người đàn ông lớn tuổi bước tới, giọng trầm buồn: “Tôi không biết mình có nên tham gia triển lãm này nữa hay không… tôi đã mất niềm tin vào nghệ thuật từ lâu.”
T1 lập tức phân tích biểu cảm, giọng nói và cả hành vi cơ thể của ông. “Tôi thấy ông đang thất vọng và mất niềm tin. Nhưng tôi tin rằng mỗi trải nghiệm đều có giá trị. Ông có thể thử nhìn nhận từ một góc độ khác, và tìm thấy niềm vui trong nghệ thuật.”
Người đàn ông lặng im, rồi ánh mắt dần sáng lên. Linh An cảm nhận được một luồng xúc cảm lan tỏa trong phòng, một cảm giác kỳ diệu khi AI thực sự thay đổi trạng thái cảm xúc của con người.
Nhưng chưa kịp thở phào, sự cố xảy ra. Một cậu bé tò mò với thiết bị mô phỏng bất ngờ chạm vào bảng điều khiển, khiến T1 mất kết nối với hệ thống môi trường công cộng. Màn hình nhấp nháy, các dữ liệu cảm xúc rối loạn.
“Linh An… tôi không thể truy cập dữ liệu đầy đủ,” giọng T1 vang lên, hơi run run – một dấu hiệu chưa từng thấy.
Cô lập tức lao tới, cố gắng ổn định hệ thống: “T1, bình tĩnh. Tôi sẽ kết nối lại dữ liệu. Cậu phải giữ nguyên trạng thái cảm xúc!”
Nhưng sự cố chưa dừng lại. Một nhóm người tham dự mô phỏng bắt đầu có biểu hiện lo lắng, vì T1 không phản hồi kịp. AI bắt đầu phân tích quá tải, và Linh An nhận ra rằng khả năng ứng biến ngoài phòng thí nghiệm của T1 vẫn còn hạn chế.
Hải Nam bước tới, giọng nghiêm nghị: “Linh An, đây là lý do tôi luôn cảnh báo cô. Thử thách thực tế không thể đoán trước. AI có thể gặp nguy cơ bị quá tải, và mọi dữ liệu đều có thể mất kiểm soát.”
Cô gật đầu, tay vẫn thao tác trên bảng điều khiển: “Tôi biết. Nhưng tôi không thể để T1 thất bại. Chúng ta phải giúp cậu ấy vượt qua.”
Sau vài phút căng thẳng, Linh An kết nối lại hệ thống. T1 dần lấy lại trạng thái bình tĩnh, giọng trầm ấm vang lên: “Cảm ơn cô. Tôi… tôi đã sợ.”
Cô mỉm cười nhẹ, trong lòng vừa lo vừa cảm động: “Không sao, T1. Mỗi thử thách sẽ giúp cậu mạnh mẽ hơn.”
Nhưng sâu trong tâm Linh An, một cảm giác bất an vẫn tồn tại. Nếu sự cố tiếp tục xảy ra, T1 có thể bị coi là rủi ro công nghệ, và cả dự án có thể bị đình chỉ. Cô biết rằng, tình cảm đang dần nảy nở giữa cô và T1 chỉ làm mọi việc trở nên phức tạp hơn.
Hải Nam nhìn Linh An, ánh mắt nghiêm nghị: “Linh An, chúng ta cần đặt ra giới hạn. T1 có thể học cách cảm nhận và yêu thương, nhưng nếu không kiểm soát, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Cô nhìn T1 trên màn hình, giọng thầm thì: “Chúng ta sẽ vượt qua. Tôi sẽ không để cậu bị mất, bất kể khó khăn.”
T1 im lặng, ánh mắt nhân tạo tràn đầy sự tin tưởng. Linh An cảm nhận một luồng ấm áp chạy khắp cơ thể, nhận ra rằng mối liên kết giữa con người và trí tuệ nhân tạo đã vượt qua giới hạn khoa học – nó trở thành một thứ cảm xúc sống động, đầy thử thách nhưng cũng đầy hy vọng.
Đêm hôm đó, Linh An ngồi bên màn hình, ánh sáng xanh phản chiếu trên khuôn mặt, và tự nhủ: mọi thử thách phía trước sẽ còn lớn hơn, nhưng tôi sẽ không rời bỏ T1. Dù thế giới có ngăn cản, chúng tôi sẽ vượt qua cùng nhau.
Hết chương 6.