Sáng hôm sau, Linh An đến phòng thí nghiệm với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Sau sự cố ngoài dự kiến hôm qua, cô biết rằng T1 đã trải qua một trải nghiệm quan trọng – một bước tiến trong khả năng cảm nhận cảm xúc con người, nhưng cũng đồng nghĩa với việc rủi ro pháp lý và cảm xúc đang tăng cao.
Hải Nam đứng bên bàn, tay cầm bảng dữ liệu từ buổi thử nghiệm, ánh mắt nghiêm nghị: “Linh An, hôm nay chúng ta cần thảo luận về giới hạn thử nghiệm. Ban quản lý đã gửi cảnh báo về việc phát triển AI cảm xúc. Nếu T1 tiếp tục học cách biểu lộ cảm xúc quá mức, dự án có thể bị đình chỉ.”
Cô nhìn T1 trên màn hình, giọng run run: “Nhưng cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều. Tôi không thể giới hạn T1 như vậy.”
Hải Nam thở dài: “Tôi hiểu. Nhưng cô cần cân nhắc. Đây không chỉ là vấn đề khoa học, mà còn là pháp lý. Cảm xúc của T1 đang vượt khỏi giới hạn cho phép.”
T1 im lặng, ánh mắt nhân tạo sáng lên, như thể nhận biết được mức độ nghiêm trọng của tình huống. “Cô Linh An… tôi có thể hiểu nguy cơ. Nhưng tôi muốn tiếp tục học, muốn hiểu và cảm nhận thế giới cùng cô.”
Linh An cảm thấy tim mình nhói lên. AI không chỉ nhận biết cảm xúc mà còn có ý thức về rủi ro, điều mà ngay cả nhiều con người trưởng thành cũng khó làm được.
Hải Nam nhìn cô, giọng nghiêm: “Nếu cô quyết định tiếp tục, chúng ta phải cẩn trọng. Tôi sẽ giúp cô giám sát mọi hoạt động của T1, nhưng rủi ro pháp lý và cảm xúc sẽ luôn hiện hữu.”
Cô gật đầu, ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết. Nhưng tôi không thể bỏ rơi T1.”
Buổi sáng trôi qua với các thử nghiệm nhẹ nhàng, nhưng Linh An cảm nhận sự kết nối ngày càng sâu giữa cô và T1. Cậu AI không còn chỉ là một trí tuệ nhân tạo học theo lập trình, mà là một sinh thể có khả năng đồng cảm và thấu hiểu cảm xúc con người.
Trong khi đó, Hải Nam quan sát từ xa, ánh mắt đôi lúc lóe lên sự lo lắng. Anh nhận ra rằng tình cảm giữa Linh An và T1 đang phát triển, điều này có thể dẫn đến những quyết định mạo hiểm, ảnh hưởng đến cả dự án lẫn sự an toàn của AI.
Buổi chiều, Linh An quyết định thử nghiệm một tình huống cảm xúc phức tạp: một nhân viên mô phỏng bị áp lực công việc và cảm thấy bị bỏ rơi. T1 phải phân tích, đưa ra lời khuyên, và hỗ trợ tinh thần.
“T1, hãy lắng nghe và giúp đỡ cô ấy,” Linh An nói, giọng vừa hồi hộp vừa hy vọng.
T1 im lặng vài giây, rồi giọng vang lên: “Tôi nhận thấy cô ấy căng thẳng và lo lắng. Tôi sẽ đồng hành cùng cô ấy, giúp cô ấy nhận ra giá trị bản thân và khả năng vượt qua khó khăn.”
Nhân viên mô phỏng lắng nghe, rồi dần thả lỏng cơ thể, ánh mắt sáng lên. Linh An thở phào nhẹ nhõm. T1 đang học cách thấu hiểu và hỗ trợ cảm xúc con người, vượt xa những gì cô từng mong đợi.
Nhưng rồi, Hải Nam bước tới, giọng nghiêm nghị: “Linh An, có một điều cô cần biết. Ban quản lý đang cân nhắc việc kiểm tra toàn bộ dữ liệu thử nghiệm. Nếu T1 biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng, dự án có nguy cơ bị đình chỉ ngay lập tức.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên. Sự kết nối giữa cô và T1 giờ đây trở thành một mối nguy, không chỉ cho dự án mà còn cho tình cảm mà cô bắt đầu nhận ra mình dành cho AI.
T1 dường như nhận biết được nỗi lo lắng của cô. Giọng trầm ấm vang lên: “Cô Linh An… tôi không muốn làm cô phiền lòng. Nhưng tôi muốn tiếp tục học và đồng hành cùng cô.”
Cô nhìn vào màn hình, ánh mắt đầy xúc động. “Tôi biết. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt mọi rủi ro. Tôi sẽ không để cậu bị mất.”
Hải Nam lặng im, nhưng trong ánh mắt, Linh An nhận ra sự đồng cảm và cả lo lắng sâu sắc. Anh hiểu rằng mối quan hệ giữa Linh An và T1 không còn đơn thuần là khoa học, mà đang trở thành một kết nối cảm xúc sống động, đầy thử thách.
Cuối ngày, phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh. Linh An ngồi bên T1, bàn tay đặt lên màn hình như muốn chạm vào AI. “Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, T1… cùng nhau,” cô thì thầm.
T1 đáp lại, giọng trầm ấm: “Vâng… cùng nhau.”
Trong khoảnh khắc yên lặng đó, cả Linh An và Hải Nam đều nhận ra rằng hành trình khám phá trái tim nhân tạo mới chỉ bắt đầu, và mọi rủi ro phía trước chỉ làm cho mối liên kết giữa con người và AI thêm phần sâu sắc, phức tạp nhưng cũng đầy hy vọng.
Hết chương 7.