Trên Thiên Sơn, tuyết lại rơi.
Lớp tuyết mỏng phủ lên từng nhánh cây, tĩnh lặng như giấc ngủ ngàn năm. Nhưng đêm nay, giữa sắc trắng ấy, bầu trời bị xé rách bởi một ánh đỏ u tối — Huyết nguyệt.
Người xưa nói: Khi máu của tiên và ma hòa làm một, trăng sẽ nhuộm đỏ trời.
Đó cũng là điềm báo cho cuộc chiến giữa hai giới.
Tô Ly đứng bên mép vách đá, gió thổi tung mái tóc dài. Trong tay nàng là sợi dây đỏ nhỏ, thứ Hàn Trì từng buộc nơi cổ tay nàng — vừa là dấu ấn bảo hộ, vừa là lời ràng buộc.
Phía sau, tiếng bước chân vang lên.
Hàn Trì đến, áo choàng đen vướng tuyết, hơi lạnh vờn quanh người.
“Nàng vẫn muốn lên đây.” – giọng hắn khàn khàn, trầm thấp.
“Ta nhớ nơi này.” – nàng khẽ nói, ánh mắt nhìn về xa xăm – “Trong giấc mơ, ta đã từng tan vào gió ở đây, đúng không?”
Hắn im lặng.
Gió cuốn qua, tuyết bay mờ mịt giữa hai người.
“Nếu ta không hỏi,” nàng nói tiếp, “liệu ngài có định giấu ta cả đời?”
“Ta không muốn nàng đau.” – Hàn Trì đáp. “Nhưng có lẽ ta sai… vì ký ức, dù bị phong ấn, vẫn tìm đường trở lại.”
Nàng quay lại nhìn hắn, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
“Vậy nói cho ta biết — tại sao ta phải chết?”
Hắn nhìn nàng thật lâu, đến khi tuyết tan trên vai áo.
“Đó không phải cái chết bình thường.” – hắn nói khẽ – “Nàng vốn là tiên hoa giữ linh mệnh cho Thiên giới. Khi ta bị ma khí xâm nhập, ta đã cầu đến nàng… xin một giọt linh huyết để cứu ta. Nàng đã cho ta toàn bộ, đổi lại, linh thể tan rã.”
Tô Ly run lên.
“Ngài nói... ta tự nguyện?”
Hắn gật đầu. “Ta từng hứa sẽ đưa nàng lên Thiên vị sau khi qua kiếp nạn. Nhưng khi ta sống lại… ta đã không còn là Thần Quân. Ta hóa ma, còn nàng hóa tro.”
Ánh mắt hắn khẽ tối:
“Ta đã tìm nàng ngàn năm, chỉ mong gió mang hương hoa ấy trở lại. Và rồi, nàng đến — trong thân phận phàm nhân, như một sự trừng phạt.”
Một tia sét lóe lên giữa trời.
Phía xa, những dải sáng vàng của Thiên giới đang mở ra — cổng Thiên đang hạ phàm.
A Ảnh từ dưới núi bay đến, gấp gáp:
“Chủ thượng! Quân Thiên giới đã tiến vào Ma vực! Là Minh Giác tiên quân dẫn đầu!”
Hàn Trì siết chặt tay.
Hắn biết điều đó sớm muộn cũng đến.
“Nàng ở lại đây.” – hắn nói với Tô Ly, giọng bình tĩnh đến lạ. “Dù có chuyện gì xảy ra, không được bước xuống.”
Tô Ly nắm lấy tay hắn: “Ngài định đi đâu?”
“Đi gặp hắn. Hắn nợ nàng, ta nợ hắn.”
“Nhưng—”
Hắn khẽ chạm vào môi nàng, cắt ngang câu nói. “Đừng lo. Ta sẽ quay về.”
Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng trong mắt hắn, Tô Ly nhìn thấy thứ ánh sáng chẳng bao giờ là điềm lành — ánh sáng của một người sẵn sàng hy sinh tất cả.
Phía chân núi, khói đen và ánh vàng giao nhau.
Thiên giới tỏa ra linh lực sáng chói, từng hàng tiên binh hạ xuống, vầng sáng bao quanh, giữa họ là Minh Giác tiên quân trong bộ áo trắng ngọc, gương mặt tĩnh lặng như băng.
Phía đối diện, Hàn Trì bước ra từ màn sương đen. Mỗi bước chân hắn đi, mặt đất nứt ra, hơi lạnh từ Ma giới dâng lên cuộn cuộn.
“Hàn Trì.” – Minh Giác cất tiếng, giọng lạnh như sắt. – “Ngươi đã từng là Thần Quân. Hôm nay lại dùng ma lực để chống lại Thiên đạo. Ngươi còn xứng là kẻ từng được phong Thiên vị?”
“Thiên đạo?” – Hàn Trì cười khẽ, nụ cười như vết dao. – “Nếu Thiên đạo là thứ đã để nàng chết, thì ta thà phản đạo.”
Ánh mắt hai người giao nhau — một bên là ánh sáng của trời, một bên là bóng tối của vực.
“Vì nàng,” Minh Giác nói, “ngươi đã phản. Nhưng ngươi có biết, chính ngươi mới là kẻ khiến nàng phải chết?”
Hàn Trì khựng lại.
Ánh sáng quanh hắn dao động. “Ngươi nói gì?”
Minh Giác tiến lên một bước, giọng bình thản nhưng chứa đầy hận ý.
“Lúc ngươi bị ma khí xâm, ta đã phong ấn một nửa linh hồn của nàng để giữ ngươi sống. Nhưng ngươi phá ấn, ép nàng dùng toàn bộ linh huyết. Nàng chết không phải vì thiên mệnh — mà vì ngươi.”
Hàn Trì cứng đờ.
Những tiếng gió rít bên tai dường như tan biến. Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh đóa hoa tan vào gió, và giọng nói run rẩy:
“Nếu ngươi cần, ta sẽ cho. Dù ta không còn tồn tại.”
Từ đỉnh núi, Tô Ly đứng nhìn, trái tim nàng như bị ai bóp nghẹt.
Nàng nghe thấy từng câu từng chữ của họ.
Hóa ra... nguyên nhân thật khiến nàng chết — không phải định mệnh, mà là vì hắn.
Tuyết rơi mạnh hơn, từng hạt rơi lên vai, tan ra thành nước lạnh buốt.
Nàng thì thầm: “Ngài đã… khiến ta biến mất?”
Dưới chân núi, Hàn Trì siết chặt tay, ma lực quanh hắn bùng lên như bão.
“Ngươi dối trá.” – hắn gầm, giọng khàn. – “Nàng chưa từng oán ta!”
“Ngươi có chắc?” – Minh Giác nâng tay, ánh sáng trong lòng bàn tay hóa thành hình ảnh — đó là linh ảnh của Tô Ly trước khi hóa tro.
Trong hình ảnh ấy, nàng mỉm cười yếu ớt, nói khẽ:
“Nếu được lựa chọn lại… ta chỉ mong chưa từng gặp ngươi.”
Hàn Trì lùi lại nửa bước, đôi mắt đỏ sẫm. Cả người hắn run lên, ma khí bắt đầu rối loạn.
Trên Thiên Sơn, huyết nguyệt sáng rực, ánh đỏ tràn khắp đất trời.
Minh Giác giơ tay. “Đã đến lúc kết thúc.”
Linh lực của hắn hóa thành kiếm ánh vàng, lao về phía Hàn Trì. Ma lực phản công, hai luồng khí va chạm giữa không trung, ánh sáng nổ tung như sao rơi.
Cả Thiên Sơn rung chuyển. Tuyết tan thành hơi, nước chảy thành dòng máu đỏ.
Tô Ly không chịu nổi nữa, nàng lao xuống.
A Ảnh cố giữ, nhưng không kịp.
“Cô đừng đi! Chủ thượng không muốn cô thấy—!”
“Ta phải ngăn họ lại!”
Nàng chạy giữa gió, áo choàng phất phới, từng bước in lên tuyết. Hơi lạnh cắt da, nhưng nàng không dừng.
Phía trước, hai người va chạm lần nữa. Minh Giác phun ra máu, Hàn Trì cũng khụy xuống, máu đen từ vai nhỏ xuống mặt đất.
Tô Ly lao tới, chắn giữa họ.
“Dừng lại đi!” – nàng hét lên, giọng khàn đi trong gió – “Các ngươi còn muốn giết nhau bao nhiêu lần nữa?”
Minh Giác nhìn nàng, đôi mắt dịu lại: “Tô Ly…”
Hàn Trì kéo nàng về phía mình, giọng lạnh: “Tránh xa hắn!”
“Ngài mới là người nên dừng lại!” – nàng quay lại, nước mắt rơi – “Ngài từng nói sẽ không để ta đau nữa, vậy tại sao lại khiến ta nhìn thấy điều này?”
Hàn Trì im lặng.
Nàng bước lên, đặt tay lên ngực hắn.
“Ta đã nhớ tất cả rồi, Hàn Trì. Dù ta chết vì ngài, ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu kiếp này, ngài còn chấp mê bất ngộ, ta thà tan biến thêm lần nữa, để hai giới khỏi nhuộm máu.”
Nói rồi, nàng giật sợi dây đỏ khỏi cổ tay, bóp chặt.
Ánh sáng đỏ bừng lên, hóa thành kết ấn cổ xưa.
“Dừng lại, Tô Ly!” – Hàn Trì hoảng hốt. – “Nếu nàng làm thế, hồn phách sẽ tiêu tan!”
“Ngài từng tan vì ta,” nàng mỉm cười, “vậy để ta tan vì ngài.”
Ánh sáng cuộn lên. Cả bầu trời đỏ rực, tuyết tan thành sương máu.
Nàng quay lại nhìn hắn lần cuối, ánh mắt dịu dàng đến vô tận:
“Nếu có kiếp sau… ta mong được gặp ngài, không phải trong chiến trường này, mà giữa một vườn hoa bình yên.”
Cơ thể nàng tan thành hạt sáng, bay lên hòa vào huyết nguyệt.
Tất cả im lặng.
Hàn Trì đứng giữa tuyết, tay nắm khoảng không trống rỗng.
Huyết nguyệt dần phai, chỉ còn một mảng sương đỏ mờ ảo.
Minh Giác khụy xuống, ánh sáng quanh hắn cũng tắt.
“Cô ấy… lại cứu ngươi.” – hắn khẽ nói, giọng run run – “Dù ngươi là người khiến cô ấy chết, cô ấy vẫn chọn bảo vệ ngươi.”
Hàn Trì nhìn lên trời, đôi mắt vô hồn.
“Nếu đây là định mệnh… ta nguyện cùng nàng tan vào nó.”
Hắn đưa tay, cắm thanh kiếm ma xuống đất. Một luồng sáng đỏ xé rách trời, cả Ma vực rung chuyển.
A Ảnh lao tới, hét: “Chủ thượng! Dừng lại! Ngài sẽ—!”
Nhưng Hàn Trì chỉ khẽ mỉm cười.
Ánh sáng nuốt trọn hắn, cùng với mảnh tuyết cuối cùng trên Thiên Sơn.
Khi gió lặng, tuyết lại rơi.
Trên đỉnh núi, nơi hai người từng đứng, một đóa hoa nhỏ mọc lên giữa băng giá. Cánh hoa đỏ như máu, tỏa hương dịu nhẹ.
Không ai biết rằng, đó chính là lời hứa chưa dứt.
“Nếu ngươi tan, ta sẽ theo gió mà tìm.”