Sương mù giăng khắp Ma vực, từng lớp từng lớp dày đặc như có thể nuốt trọn ánh sáng. Bên trong Ma điện, ngọn đèn dầu cháy mờ, ánh sáng nhấp nháy phản chiếu lên khuôn mặt Tô Ly — tái nhợt và yên tĩnh.
Ba ngày nay, nàng không ra khỏi tẩm điện. A Ảnh nói Ma tôn đang bế quan, không ai được phép quấy rầy. Nhưng mỗi khi đêm xuống, Tô Ly lại nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ dừng bên ngoài cửa. Không ai gõ cửa, không ai nói lời nào, chỉ đứng lặng.
Lần đầu nàng tưởng mình nghe nhầm, nhưng lần thứ ba, nàng biết người đó là ai.
Hắn đến… nhưng không bước vào.
Tô Ly cắn môi, nhìn ra cửa sổ. Trên bậu là một cánh hoa nhỏ, chẳng biết từ đâu rơi xuống. Hương thơm của nó nhè nhẹ, giống hệt mùi hương trong mơ — mùi hương khiến tim nàng thắt lại, khiến đôi mắt bất giác ươn ướt.
“Ta đã từng thấy ngươi…” – nàng thì thầm, giọng nhẹ như hơi gió.
Nhưng thấy ở đâu, nàng không nhớ.
Bên trong đại điện chính, Hàn Trì ngồi trước bàn đá. Trên bàn là tấm gương hồn — vật kết nối giữa hồn và ký ức, chỉ khi người sử dụng chạm đến tâm linh của đối phương, gương mới sáng.
Gương trước mặt hắn vẫn tối om.
A Ảnh đứng bên cạnh, không dám lên tiếng. Không khí tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió ngoài hành lang thổi qua.
Hàn Trì khẽ nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Mỗi nhịp gõ, ánh sáng trong gương lại lóe lên một chút, rồi tắt.
“Chủ thượng…” – A Ảnh khẽ nói – “Ngài thử kết nối bao nhiêu lần rồi? Hồn nàng có lẽ đã thật sự mất trí nhớ.”
Hắn mở mắt. Trong ánh mắt ấy không có giận dữ, chỉ là một nỗi mệt mỏi âm ỉ.
“Không đâu.” – giọng hắn trầm thấp – “Nàng vẫn nhớ. Chỉ là chưa dám nhìn lại.”
Tô Ly nằm mơ.
Trong giấc mơ, nàng đứng giữa biển mây. Trước mặt là một người khoác áo trắng, mái tóc đen dài buộc cao, lưng quay về phía nàng.
Nàng gọi: “Ngài là ai?”
Người đó không quay lại, chỉ cười khẽ:
“Đừng đến gần. Ngươi không nên nhớ ta.”
“Nhưng ta muốn biết.”
Người kia im lặng, rồi quay đầu lại. Khoảnh khắc đó, ánh sáng lóe lên — gương mặt ấy vừa lạ vừa quen, đôi mắt sâu như chứa cả dải ngân hà.
Nàng bước đến, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào, người kia tan biến. Chỉ còn lại một câu nói vang vọng giữa không trung:
“Nếu một ngày ngươi nhớ ra, đừng hận ta.”
Tô Ly bật dậy. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tim đập dồn dập.
Cửa mở ra, A Ảnh bước vào. “Cô không sao chứ? Ta nghe thấy tiếng cô la.”
Nàng ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt. “A Ảnh… ta… đã gặp hắn trong mơ.”
“Ma tôn?”
“Không.” – nàng lắc đầu, giọng run run – “Một người khác. Nhưng… ánh mắt giống hệt hắn.”
A Ảnh khựng lại. Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, rồi vụt tắt. Hắn mím môi: “Có lẽ là ký ức còn sót. Cô đừng nghĩ nhiều, ở Ma vực, mộng dễ lẫn thật.”
Nói rồi, hắn quay đi, nhưng trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Đêm ấy, Hàn Trì đứng trên đài cao nhìn về phương Bắc. Xa xa là dãy núi đen như mực, trên đỉnh vẫn còn tuyết phủ quanh năm. Hắn chậm rãi giơ tay, giữa lòng bàn tay là một quang ảnh mờ ảo: hình dáng Tô Ly đang ngủ say, mái tóc buông xõa, gương mặt yên bình.
Một cơn gió thổi qua, hương hoa trầm thoảng đến.
Hắn khẽ nói: “Tô Ly… ngươi còn nhớ ta không?”
Lời nói tan trong gió, không ai đáp lại.
Cùng lúc đó, ở Thiên giới, Minh Giác tiên quân đang đứng trước hồ Tinh Lưu. Trong lòng hồ, một đóa hoa trắng trôi lững lờ, cánh hoa lay động theo sóng nước.
Nữ tiên bên cạnh nói nhỏ: “Tiên quân, Ma giới đang có biến. Ma tôn Hàn Trì triệu hồi tế phẩm nhân gian, có lẽ để tế luyện linh hồn.”
Minh Giác khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt chẳng có chút vui nào.
“Linh hồn ấy…” – hắn nói, giọng khẽ đến mức như chỉ nói cho chính mình nghe – “đáng lẽ thuộc về ta.”
“Ngài định hạ phàm?” – nữ tiên dè dặt hỏi.
“Phải.” – hắn đáp, ánh mắt lạnh đi – “Ta muốn xem, giữa Ma tôn và ta, ai mới là người nàng nhớ đến đầu tiên.”
Ánh sáng vàng bao quanh hắn dần dần tan đi, hóa thành từng sợi linh khí rơi xuống phàm giới.
Ma điện đêm đó yên tĩnh lạ thường. Tô Ly ngồi bên bàn, trong tay là chén trà đã nguội. Cơn gió lùa qua khe cửa, khiến ngọn nến trước mặt chập chờn.
Từ trong gió, một giọng nói khẽ vang:
“Tô Ly.”
Nàng giật mình ngẩng lên. Cửa chưa mở, nhưng bóng dáng người ấy đã hiện giữa không trung. Không phải Ma tôn — là một người khoác áo trắng, ánh sáng dịu quanh thân.
“Ngươi là ai?” – nàng lùi lại, giọng run run.
“Ta là người từng nợ ngươi một lời hứa.” – giọng hắn nhẹ, ấm và quen thuộc lạ lùng – “Ngươi không nhớ ta sao?”
Tô Ly nhíu mày, tim như bị bóp nghẹt. Trong đầu, vô số hình ảnh vụt qua — cánh hoa nở giữa tuyết, nụ cười ấm áp, bàn tay vươn ra giữa ánh trăng.
“Ngươi là…” – nàng chưa kịp nói hết, thì bỗng nghe một luồng khí lạnh quét qua.
Cửa điện bật mở. Hàn Trì bước vào, áo choàng đen tung bay, sát khí tỏa ra nặng nề đến mức khiến cả không gian run rẩy.
“Ngươi dám!”
Minh Giác quay lại, đôi mắt sáng lên: “Ma tôn Hàn Trì… Ngươi vẫn không thay đổi. Chỉ biết giấu nàng, không cho nàng biết sự thật.”
Hàn Trì giơ tay, ánh sáng đỏ bừng lên giữa không trung. “Ngươi không có tư cách nhắc đến nàng!”
Hai luồng linh lực va chạm. Tiếng nổ vang dội, cột đá rung chuyển, trần điện nứt ra. Tô Ly bị hất văng ra sau, máu nơi khóe môi trào ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời hai người trước mặt.
Một người áo đen, một người áo trắng. Cả hai đều nhìn nàng bằng ánh mắt chất chứa nghìn năm thương tổn.
“Các ngươi…” – nàng khẽ nói, giọng lạc đi – “Rốt cuộc… ta là ai?”
Không ai trả lời.
Ánh sáng bùng lên, rồi tất cả chìm trong yên lặng.
Khi Tô Ly tỉnh lại, nàng đang nằm trong vòng tay Hàn Trì. Áo hắn rách tả tơi, máu đen loang ra nơi vai, nhưng ánh mắt vẫn bình thản.
“Đừng sợ.” – hắn nói, giọng khẽ đến mức như sợ làm nàng đau – “Ngươi chỉ ngất thôi.”
“Người áo trắng… là ai?”
Hắn im lặng rất lâu, rồi đáp:
“Là kẻ từng khiến ta hóa ma.”
Ánh mắt hắn tối lại.
“Nếu không vì hắn… ngươi đã không phải chết.”
Tô Ly sững người, tim đập nhanh. Nàng không hiểu, không nhớ, nhưng sâu trong lòng, câu nói ấy khiến nàng đau đến nghẹt thở.
“Ngươi nói… ta đã từng chết sao?”
Hàn Trì cúi đầu, ánh mắt ẩn nhẫn: “Đừng hỏi nữa.”
Nàng nắm chặt tay hắn: “Ta muốn biết! Ta muốn biết ta là ai!”
Hắn nhìn nàng, đôi mắt đỏ sẫm bừng lên ánh sáng mờ. Trong khoảnh khắc đó, những ký ức phong ấn trong tâm hồn nàng vỡ vụn.
Hình ảnh hiện lên — Thiên Sơn phủ tuyết, một đóa tiên hoa nở giữa băng giá. Một Thần Quân áo trắng ngã trong máu, và nàng, tiên hoa ấy, đã dùng linh mệnh của mình hóa thành ánh sáng, cứu hắn khỏi ma kiếp.
Nàng thấy chính mình tan ra trong vòng tay hắn, nghe hắn khàn giọng gọi tên mình.
“Đừng tan… ta còn chưa nói yêu ngươi.”
Nước mắt Tô Ly rơi. Nàng thì thầm: “Ta nhớ rồi…”
Hàn Trì khẽ siết nàng vào lòng. “Đừng nhớ nữa. Nhớ rồi, ngươi sẽ đau.”
“Nhưng nếu quên, ta sẽ hối hận.” – nàng khẽ đáp.
Gió ngoài cửa thổi mạnh. Ánh trăng chiếu lên hai người, một bóng đen, một bóng trắng.
Bên ngoài, A Ảnh đứng lặng nhìn cảnh ấy, trong mắt ẩn chứa nỗi lo lắng. Trên bầu trời, linh khí dao động mạnh. Từ phương Bắc, ánh sáng vàng của Thiên giới lan xuống — Minh Giác đang chuẩn bị bước qua cổng giới.
A Ảnh thì thầm:
“Ngài ấy đã nhớ ra rồi… Nhưng đổi lại, Ma – Thiên sẽ sớm giao chiến.”
Gió thổi qua, mang theo mùi hoa nhạt, mùi của định mệnh — thứ hương không ai trốn thoát được.
“Khi ký ức trở lại, tình yêu cũng trở lại.
Nhưng giữa ánh sáng và bóng tối, liệu có còn đường cho hai kẻ đã từng đánh mất nhau?”