Mười nghìn năm sau, tuyết trên Thiên Sơn vẫn chưa tan.
Người đời kể rằng, nơi đỉnh núi cao nhất, có một đóa hoa đỏ nở suốt ngàn năm không tàn. Cánh hoa ấy rực như máu, hương lại dịu như khói — người ta gọi nó là Tô Hoa, tượng trưng cho tình yêu bất diệt giữa tiên và ma.
Không ai biết rằng, trong từng sợi gió vờn quanh cánh hoa ấy, có linh hồn của một người con gái từng tồn tại giữa hai giới — Tô Ly.
Năm ấy, Ma giới đổi chủ.
Hàn Trì — vị Ma Quân từng khiến Thiên giới khiếp sợ — biến mất cùng huyết nguyệt. Người ta đồn hắn bị phong ấn dưới tầng sâu nhất của Ma vực, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới.
Còn trên nhân gian, trong một ngôi miếu nhỏ bên chân núi Tuyết Lĩnh, có một cô gái mồ côi được người đời gọi là Ly Hoa.
Một buổi sáng đầu xuân, tuyết tan, mặt đất thấm nước, cỏ non lấp ló bên tảng đá. Ly Hoa ngồi bên cửa miếu, vá lại mảnh áo rách, môi khẽ hát một điệu không rõ lời.
Giai điệu ấy nhẹ mà buồn, như từng được hát qua hàng vạn năm.
Bà lão giữ miếu bước ra, tay chống gậy, mỉm cười:
“Con lại hát bài đó à, Ly Hoa? Ai dạy con thế?”
Cô gái ngẩng lên, ánh mắt trong như nước:
“Con không biết. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy tuyết, con lại nhớ giai điệu này, như ai đó đã hát cho con nghe.”
Bà lão thở dài. “Có lẽ là kiếp trước con từng nghe, chăng?”
Ly Hoa cười, khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía dãy núi xa xa. Gió thổi qua, mang theo mùi hương lạ — hương hoa đỏ.
Cô chạm vào sợi dây đỏ buộc nơi cổ tay, vật duy nhất cô mang theo từ khi được nhặt về. Mỗi lần nhìn nó, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi nhớ mơ hồ, không tên, không hình, chỉ như tiếng gọi xa xăm.
Đêm đó, tuyết rơi trở lại.
Trời lạnh đến mức ngọn đèn dầu trong miếu cũng chập chờn, như sắp tắt.
Ly Hoa đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy.
Ngoài sân, gió rít qua những tán cây, thổi vào cánh cửa khẽ mở.
Giữa đêm tối, cô nhìn thấy một bóng đen đứng bên ngoài, dáng người cao, phủ áo choàng, hơi thở tỏa ra sương lạnh.
“Là ai đó?” – cô hỏi, giọng khẽ run.
Bóng người không đáp. Chỉ có đôi mắt đỏ rực như máu ẩn trong bóng tối.
Ly Hoa lùi lại, toan đóng cửa, nhưng giọng nam trầm khàn vang lên:
“Đừng sợ.”
Âm thanh ấy như từng gọi tên cô trong giấc mơ.
Ly Hoa đứng sững, tim đập loạn.
Người kia bước vào, ánh đèn hắt lên gương mặt hắn — là một kẻ lạ, dung mạo tuấn mỹ nhưng u buồn, áo choàng đen dính tuyết, vai khẽ rướm máu.
“Ngài bị thương?” – cô hoảng hốt, vội chạy đến.
Hắn khẽ cười: “Một chút thôi.”
Cô đỡ hắn ngồi xuống, lấy nước rửa vết thương. Khi tay cô chạm vào da hắn, một luồng khí lạnh lan ra, khiến ngón tay tê dại, nhưng cùng lúc đó, trong tim cô như có ai siết lại — cảm giác ấy... rất quen.
“Ngươi…” – hắn khẽ nói, ánh mắt dừng lại trên sợi dây đỏ nơi cổ tay cô.
Ly Hoa cụp mắt. “Thứ này… ta đã có từ khi còn nhỏ. Ta không biết vì sao, chỉ biết mỗi khi nhìn thấy nó, ta thấy an lòng.”
Bàn tay hắn run lên.
Giọng nói trầm thấp, như lạc trong gió:
“Ta đã từng… buộc nó cho nàng.”
Ly Hoa ngẩng lên. “Ngài nói gì?”
Hắn không đáp. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô — khuôn mặt giống hệt người hắn từng ôm trong tuyết năm xưa, chỉ khác rằng nay, đôi mắt ấy không còn ánh linh quang của tiên giới, mà là sự trong sáng thuần phàm trần.
Đêm ấy, hắn ngủ lại trong miếu.
Ly Hoa nằm bên giường tre, không sao chợp mắt. Mỗi khi gió thổi, tiếng bước chân của hắn ngoài hiên vang lên rất khẽ, đều đặn như nhịp tim ai đó từng hòa cùng cô.
Cô tự hỏi, vì sao người đàn ông ấy khiến lòng mình bất an đến vậy.
Khi cô vừa chợp mắt, một giấc mơ ùa đến — hình ảnh một người đàn ông áo đen ôm cô trong gió tuyết, máu rơi từng giọt, giọng nói trầm buồn:
“Nếu có kiếp sau, ta mong gặp nàng giữa vườn hoa bình yên.”
Cô choàng tỉnh. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Gió vẫn thổi, nhưng bên ngoài không còn người.
Sáng hôm sau, miếu chỉ còn vết máu nơi bậc thềm.
Ly Hoa đi tìm khắp nơi, đến tận chân núi, nhưng không thấy hắn đâu.
Trên đường, cô gặp một đoàn thương nhân. Một người trong số họ thấy dây đỏ trên cổ tay cô thì hoảng sợ, khẽ hỏi:
“Cô nương… sợi dây này cô lấy ở đâu?”
“Ta đã có từ nhỏ.”
Người kia thì thầm:
“Trên Thiên Sơn, có lời nguyền rằng — ai mang sợi dây ấy sẽ là mồi dẫn cho Ma Quân trở về. Cô hãy cẩn trọng, đừng để ai nhìn thấy.”
Ly Hoa đứng lặng. Trong lòng cô, nỗi bất an càng lớn dần.
Chiều hôm đó, khi cô trở về miếu, trời bất ngờ tối sầm lại.
Gió thổi mạnh, từng cơn sấm vang vọng.
Giữa mưa tuyết, một bóng đen rơi xuống sân. Là hắn — người đêm trước.
Nhưng lần này, toàn thân hắn nhuộm máu, đôi mắt đỏ rực, như đang giằng co giữa hai sức mạnh.
“Ngươi… là ai?” – cô lùi lại.
Hắn quỳ một gối, chống tay xuống đất, hơi thở đứt quãng. “Ta… là kẻ bị phong ấn.”
Sấm chớp lóe lên, ánh sáng chiếu vào vết phong ấn hình hoa trên ngực hắn. Từng mạch sáng đỏ rực chạy quanh, lan dần ra cánh tay.
“Không… ta không muốn hại nàng…” – hắn khẽ nói, giọng run. – “Nhưng máu ta đã thức tỉnh… ta không thể khống chế.”
Ly Hoa không hiểu gì, chỉ biết lao đến, nắm lấy tay hắn. “Đừng nói nữa, để ta giúp ngài!”
Cô không biết vì sao mình lại dám làm vậy, chỉ cảm thấy như thể đã từng làm điều này trong vô số lần trước.
Vừa khi tay cô chạm vào vết phong ấn, ánh sáng đỏ bùng lên. Cả miếu rung chuyển.
Khi ánh sáng tan đi, cô thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình — đôi mắt đã trở lại màu đen tĩnh lặng.
Hắn thở dài, giọng khàn:
“Lần nào cũng là nàng cứu ta… dù nàng không còn nhớ.”
Đêm ấy, hắn kể cho cô nghe câu chuyện về một vị tiên hoa, về mối duyên bị chia cắt giữa hai giới, về huyết nguyệt và lời thề ngàn năm.
Ly Hoa lắng nghe, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ — như từng sống qua tất cả những điều ấy, từng rơi lệ vì cùng một người.
“Câu chuyện ấy…” – cô khẽ nói – “đau quá.”
“Ừ.” – hắn đáp, ánh mắt nhìn về tuyết. – “Nhưng nếu được sống lại, ta vẫn sẽ chọn như thế.”
Cô im lặng một lúc, rồi hỏi: “Vậy… họ có gặp lại nhau không?”
Hắn nhìn cô, trong mắt là nỗi đau không thể nói thành lời.
“Họ vẫn đang tìm nhau.”
Nhiều ngày sau đó, hắn ở lại miếu. Ly Hoa quen dần với sự hiện diện của hắn — người đàn ông im lặng, đôi khi chỉ ngồi ngắm tuyết, đôi khi lặng lẽ nhìn cô mỉm cười.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn phủ xuống đỉnh Tuyết Lĩnh, Ly Hoa mang một chén trà ra, đặt trước mặt hắn.
“Ngài tên gì?” – cô hỏi.
Hắn ngập ngừng, rồi nói khẽ: “Hàn.”
“Hàn… như hàn tuyết sao?”
“Ừ.” – hắn cười, nụ cười hiếm hoi. – “Hàn Trì.”
Tên ấy khiến cô sững lại.
Trong đầu vang lên giọng nói mơ hồ:
“Hàn Trì…”
Cô chạm vào trán, cảm giác như có một luồng ký ức muốn vỡ òa, nhưng bị một lực vô hình giữ lại.
“Ta… hình như từng nghe tên này rồi.” – cô nói nhỏ.
Hắn nhìn cô, giọng nghẹn lại: “Có lẽ trong giấc mơ.”
Đêm ấy, tuyết lại rơi.
Ly Hoa mơ thấy mình đứng giữa biển hoa đỏ. Một người đàn ông áo đen bước đến, khẽ chạm vào má cô, thì thầm:
“Nếu ngươi tan, ta sẽ theo gió mà tìm.”
Cô choàng tỉnh. Bên ngoài, Hàn Trì đang ngồi giữa tuyết, áo choàng phủ sương, tay đặt lên sợi dây đỏ trên cổ tay cô.
Ánh trăng chiếu xuống, sợi dây phát sáng.
Cô mở cửa, khẽ gọi: “Hàn Trì.”
Hắn quay lại, ánh mắt như chứa cả ngàn năm thương nhớ.
Cô bước đến, nhẹ nhàng nói: “Ta đã nhớ rồi.”
Gió dừng lại. Tuyết ngừng rơi.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ tan biến — chỉ còn hai người giữa màn đêm trắng.
Hắn tiến lại gần, bàn tay khẽ run khi chạm vào má cô.
“Lần này, ta sẽ không để nàng tan biến nữa.”
“Không cần.” – cô khẽ đáp, môi cong lên – “Chỉ cần ngài ở đây, là đủ rồi.”
Cánh hoa đỏ từ hư không rơi xuống, từng cánh tan trên vai họ.
Trên bầu trời, huyết nguyệt mờ dần, thay vào đó là ánh trăng trong.
Lời nguyền tan, phong ấn mở.
Đóa hoa Thiên Sơn — nơi họ từng hứa hẹn — lại nở.
“Nếu có kiếp sau, ta mong gặp ngươi giữa vườn hoa bình yên.”
Thì nay, ta đã gặp ngươi rồi.