Trăng lên cao, ánh bạc trải khắp đỉnh Tuyết Lĩnh.
Gió đêm lạnh mà trong, từng hạt tuyết nhỏ rơi lấp lánh như sao sa. Trong gian miếu nhỏ, ngọn đèn dầu lay lắt soi hai bóng người ngồi đối diện — một là nàng, một là hắn.
Ly Hoa lặng yên nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình, ánh sáng của nó nhấp nháy dịu nhẹ, như đang gọi tên ký ức xa xăm.
“Từ khi gặp ngài, ta thường mơ thấy rất nhiều chuyện.” – nàng nói khẽ. “Có khi là một ngọn núi phủ tuyết, có khi là một cơn bão lửa, và một người… đứng giữa biển máu gọi tên ta.”
Hàn Trì không nói gì.
Ngọn lửa trong đèn phản chiếu trong mắt hắn, ẩn sâu là nỗi đau chẳng thể nói.
“Ta tưởng chỉ là mộng.” – nàng mím môi – “Nhưng… vì sao ta lại biết cả tên ngài, Hàn Trì, trước khi ngài nói ra?”
Bàn tay hắn siết nhẹ. “Bởi vì, ký ức của nàng chưa từng mất — chỉ là bị phong ấn trong linh hồn.”
Ly Hoa ngẩng lên, giọng run run: “Ngài… biết sao?”
“Phải.” – hắn đáp chậm rãi. “Chính ta là người đặt phong ấn ấy.”
Nàng lùi lại, ánh mắt đầy hoang mang. “Tại sao?”
Hắn nhìn nàng, giọng khẽ như gió thoảng: “Bởi vì ta không muốn nàng nhớ.”
Gió thổi mạnh, cửa miếu kẽo kẹt mở ra.
Một cánh hoa đỏ bay lạc vào, đáp lên tay nàng, tan ra thành ánh sáng.
“Ngày nàng hóa tro,” – hắn nói tiếp, giọng nghẹn lại – “ta đã phá nát kết giới giữa Thiên và Ma, khiến cả hai giới rung chuyển. Khi nàng hồi sinh trong thân phận phàm nhân, ta đã phong ấn ký ức ấy, để nàng được sống yên bình, không gánh nặng, không thù hận.”
“Nhưng ngài vẫn tìm ta.” – nàng nói.
“Bởi vì ta hứa… ta sẽ tìm nàng, dù nàng ở nơi đâu.”
Hắn cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Ta không ngờ, tìm thấy nàng cũng đồng nghĩa với việc phá vỡ phong ấn cuối cùng.”
Nàng im lặng.
Từ sâu trong tim, những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên — tiếng gọi, tiếng khóc, tiếng gió rít của Thiên Sơn, và… tiếng hắn từng gọi tên nàng trong tuyệt vọng.
Khi nàng nhắm mắt, cảnh vật xung quanh tan biến.
Thay vào đó là biển máu, ánh đỏ rực trời. Nàng thấy chính mình — Tô Ly năm xưa — đứng trước Hàn Trì đang bị ma khí bao trùm, tay run run chạm vào vết thương nơi ngực hắn.
“Nếu ngươi cần, ta sẽ cho — dù ta không còn tồn tại.”
“Không! Ta không muốn nàng tan biến!”
“Vậy hãy sống… thay ta.”
Cảnh tượng ấy vỡ nát.
Ly Hoa mở choàng mắt, nước mắt đã chảy dài trên má.
“Hàn Trì…” – nàng khẽ gọi, giọng nghẹn ngào – “ta đã nhớ rồi.”
Hắn đứng lặng, đôi vai khẽ run.
Trong một thoáng, hắn không biết nên vui hay nên sợ.
“Nếu nàng đã nhớ, nàng cũng hiểu…” – hắn nói, giọng trầm thấp – “rằng ta không thể tồn tại mãi. Phong ấn giữ ma khí trong ta đã yếu dần. Một khi nó vỡ, ta sẽ trở lại là Ma Quân — và khi ấy, cả thế giới này sẽ bị nuốt chửng.”
Nàng bước đến, nắm lấy tay hắn.
“Vậy hãy để ta cùng ngài gánh.”
“Không được!” – hắn gần như gào lên, đôi mắt đỏ rực – “Nàng không hiểu, nếu nàng dùng linh lực để phong ấn lại, nàng sẽ tan biến thật sự. Không còn luân hồi, không còn cơ hội trở về!”
Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp như tuyết tan dưới nắng:
“Ngài đã tan vì ta hai lần. Lần này, đến lượt ta.”
Trên bầu trời, mây đen dày đặc. Một luồng khí lạ đang tràn xuống từ phía Bắc — linh khí của Thiên giới.
Hàn Trì ngẩng đầu, giọng lạnh hẳn: “Bọn họ đến rồi.”
Từ xa, hàng trăm đạo ánh sáng lao xuống.
Dẫn đầu là một người mặc áo giáp bạc — Minh Giác tiên quân.
“Ngươi vẫn chưa chết.” – Minh Giác nhìn hắn, giọng đầy mỉa mai. – “Thiên giới đã để ngươi sống quá lâu.”
Hàn Trì nhíu mày, ánh ma khí lan ra. “Ngươi đến để giết ta, hay để lấy nàng lần nữa?”
Minh Giác cười nhạt. “Ta đến để chấm dứt tất cả.”
Ánh sáng từ kiếm hắn tỏa ra, chói lòa.
Cả Thiên Sơn chấn động.
Ly Hoa bước lên chắn giữa hai người, giơ tay hét: “Đừng đánh nữa!”
Minh Giác nhìn nàng, sững lại.
“Ngươi…” – hắn lẩm bẩm – “Tô Ly?”
Nàng khẽ gật đầu. “Ta đã trở lại.”
Hắn im lặng, ánh mắt thoáng qua nỗi đau.
“Ngươi vẫn chọn hắn, dù hắn đã giết ngươi?”
“Không ai giết ta cả.” – nàng nói – “Ta chọn hiến linh huyết, vì yêu hắn.”
Hàn Trì siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy đau đớn.
“Ngươi không hiểu đâu, Minh Giác.” – nàng nói tiếp, giọng run nhưng kiên định. – “Nếu Thiên đạo là thứ bắt chúng ta sống mà không được yêu, thì ta thà chống lại nó.”
Minh Giác nâng kiếm, ánh sáng run lên giữa không trung.
“Ngươi đã quên, Tô Ly, rằng ngươi là hoa tiên trấn linh. Nếu ngươi thức tỉnh toàn bộ linh lực, Ma phong sẽ tan. Khi ấy, hắn — Hàn Trì — sẽ hóa ma hoàn toàn!”
Nàng khựng lại.
Hàn Trì bước tới, chắn trước nàng: “Không được, Tô Ly! Ta không cần được cứu bằng cách đó!”
“Vậy ta phải làm sao?” – nàng hét lên, nước mắt rơi – “Nhìn ngài chết thêm lần nữa sao?”
Cả hai im lặng.
Chỉ còn tiếng gió hú dài, cuốn theo hương hoa đỏ trong tuyết.
Một trận gió mạnh thổi qua.
Bầu trời nứt ra, ánh sáng đỏ rực bùng lên — phong ấn trong Hàn Trì bắt đầu rạn.
Hắn ôm đầu, quỳ gối xuống, giọng khàn khàn: “Đi đi… Tô Ly, đi ngay!”
“Không.” – nàng quỳ xuống cạnh hắn, tay đặt lên vết ấn. – “Ta sẽ không bỏ ngài.”
“Ta không thể kìm được nữa…” – hắn gầm lên, ma khí tuôn ra, bao trùm cả đỉnh núi.
Minh Giác giơ kiếm, lao tới. “Nếu không thể cứu hắn, ta sẽ kết thúc hắn!”
Ly Hoa hét: “Không được!”
Nàng đưa tay ra, ánh sáng đỏ từ dây buộc cổ tay bừng lên, chặn đường kiếm lại.
Ánh sáng va chạm, nổ tung, cuốn cả ba vào cơn lốc dữ dội.
Giữa cơn bão ánh sáng, Tô Ly nhìn thấy quá khứ — từng khoảnh khắc, từng lời nói, từng giọt máu của Hàn Trì.
Nỗi đau, nỗi hối hận, lời thề chưa dứt.
Tất cả hòa lại thành một dòng chảy trong tim nàng.
“Nếu ngài tan, ta sẽ theo gió mà tìm.”
“Nếu nàng biến mất, ta nguyện cùng nàng tan vào định mệnh.”
“Nếu có kiếp sau, ta sẽ gặp ngài giữa vườn hoa bình yên.”
Giọng nói ấy vang vọng.
Cánh hoa đỏ từ không trung nở rộ, phủ đầy bầu trời.
Nàng đưa tay chạm vào ngực hắn, mỉm cười.
“Lần này, ta sẽ không để ngài tan, cũng không để thế giới này sụp đổ.”
Nàng cất giọng niệm chú cổ xưa — ngôn ngữ của hoa tiên, thứ ngôn ngữ có thể hòa linh hồn với đạo trời.
Ánh sáng từ cơ thể nàng lan rộng, từng lớp từng lớp ôm lấy Hàn Trì.
Minh Giác nhìn thấy, hốt hoảng:
“Ngươi đang làm gì! Nếu hòa linh hồn, ngươi sẽ bị xóa khỏi luân hồi!”
Nàng không đáp.
Cánh môi chỉ mấp máy một câu:
“Ta đã chờ ngài đủ lâu rồi…”
Ánh sáng bùng lên, bao trùm tất cả.
Khi gió lặng, trời đã sáng.
Thiên Sơn không còn tuyết, chỉ còn một vườn hoa đỏ rực.
Hàn Trì nằm giữa hoa, trên ngực không còn phong ấn, hơi thở nhẹ, như đang ngủ.
Bên cạnh hắn, chỉ còn lại một sợi dây đỏ — lặng lẽ vương trên tay.
Minh Giác quỳ xuống, nhìn cảnh ấy, đôi mắt ươn ướt.
“Cuối cùng, ngươi vẫn chọn hắn.”
Gió thổi qua, trong không trung văng vẳng một giọng nói nhẹ như hơi sương:
“Ngươi đừng khóc… ta chỉ trở về với gió.”
Minh Giác ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Những cánh hoa đỏ vẫn bay, tan vào mây, hòa vào ánh bình minh đầu tiên.
Ở nơi xa xăm, giữa hư không, Tô Ly mở mắt.
Xung quanh nàng là biển ánh sáng.
Một giọng nói vang lên — trầm ấm, dịu dàng:
“Ngươi lại chọn cứu hắn.”
Nàng mỉm cười: “Vì ta là hoa nở vì hắn.”
“Vậy còn ngươi?” – giọng nói hỏi – “Ngươi có tiếc không, khi không còn tồn tại?”
Nàng nhìn xuống thế gian, nơi Hàn Trì đang dần tỉnh lại.
“Không. Chỉ cần được nhìn hắn sống, ta đã sống rồi.”
Ánh sáng quanh nàng tan dần, giọng nói cuối cùng vẫn nhẹ như khói:
“Nếu ngươi tan lần nữa, liệu hắn có còn tìm ngươi không?”
Nàng đáp, khẽ khàng như hơi thở:
“Nếu còn duyên, gió sẽ dẫn ta quay lại.”
Trên Thiên Sơn, Hàn Trì tỉnh dậy.
Ánh sáng bình minh phủ lên khuôn mặt hắn.
Hắn nhìn quanh — chỉ thấy vườn hoa đỏ rực, và sợi dây đỏ trong tay.
Gió thổi qua, hương hoa phảng phất.
Trong gió, có tiếng cười khe khẽ, rất quen:
“Ngài vẫn chưa thay đổi gì cả.”
Hắn nhắm mắt, cười khẽ.
“Vậy thì… ta sẽ chờ.”