trầm hoa không tán

Chương 13: Hương Hoa Giữa Nhân Gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên vùng biên viễn phía Nam, có một trấn nhỏ tên là Vân Hạ.

Trấn nằm nép bên dòng suối ngọc, bốn mùa hoa nở. Người trong trấn sống bình dị, không ai biết nơi này từng là một phần kết giới cũ của Thiên Sơn.

Buổi sớm, sương mờ như tơ phủ khắp mái ngói. Trong tiếng rao hàng và tiếng nước róc rách, một chàng trai bước ra khỏi căn nhà nhỏ bên bờ suối.

Áo vải thô, tóc buộc sơ sài, đôi mắt đen sâu thẳm, trên cổ tay vẫn quấn một sợi dây đỏ nhạt màu.

Hắn tên A Trì — cái tên đơn giản mà người trong trấn gọi, nhưng không ai biết tên thật của hắn từng khiến trời đất run rẩy.

Một bà lão hàng xóm gọi với sang:

“Tiểu Trì, ra bờ suối giúp ta rửa thảo dược đi con!”

Hắn quay lại, khẽ mỉm cười.

“Dạ được, bà đợi con chút.”

Giọng hắn trầm, nhẹ, mang chút mệt mỏi của người từng đi qua vô số năm tháng.

Bà lão thường nói, ánh mắt của A Trì giống như đã sống hơn trăm năm, dẫu khuôn mặt vẫn trẻ như mới hai mươi.

Ngày trôi êm đềm.

A Trì sống giản dị: sáng phụ việc ở tiệm thuốc, chiều ra bờ suối hái cỏ, tối đốt đèn chong viết chữ.

Không ai biết hắn học chữ ở đâu, nhưng nét bút của hắn tinh tế, như rồng bay phượng múa.

Có người từng hỏi: “Cậu từng là học sĩ sao?”

Hắn chỉ cười, ánh nhìn xa xăm: “Từng thôi.”

Mỗi khi đêm xuống, hắn thường ngồi bên cửa, nhìn trăng phản chiếu trong nước.

Trong ánh trăng ấy, hắn luôn thấy một bóng dáng — một người con gái trong y phục trắng, cười khẽ giữa tuyết rơi.

“Đã mười năm rồi,” hắn thì thầm, “nàng vẫn không đến.”

Ngày nọ, trấn Vân Hạ tổ chức hội xuân.

Tiếng trống, tiếng sáo, tiếng cười vang khắp ngóc ngách.

A Trì bị kéo ra khỏi nhà, ép đi xem hội.

Giữa biển người rộn ràng, hắn khẽ nhíu mày — một cảm giác lạ lùng thoáng qua.

Giữa dòng người, hắn thấy một cô gái đang chạy vụt qua, tay ôm giỏ hoa, mái tóc đen thả dài.

Khi gió lướt qua, một cánh hoa đỏ trong giỏ bay ra, đáp xuống vai hắn.

A Trì cúi nhìn.

Là hoa lệ chi, loài hoa đã tuyệt diệt từ ngàn năm trước, chỉ mọc trên đỉnh Thiên Sơn.

Hắn sững người, ngẩng lên nhìn — nhưng cô gái đã biến mất giữa đám đông.

Tối hôm đó, A Trì không ngủ được.

Hắn lấy sợi dây đỏ ra, vuốt nhẹ. Ánh sáng yếu ớt lóe lên, rồi tắt.

“Ngươi vẫn còn ở đâu đó, đúng không?”

Giọng hắn khàn khàn, nhẹ như gió đêm.

Ngoài kia, trăng mờ dần sau tầng mây.

Một tiếng gió lướt qua cửa sổ, lạnh mà êm, như có ai đó vừa chạm vào vai hắn.

Sáng hôm sau, hắn ra suối sớm.

Dòng nước trong vắt phản chiếu gương mặt mệt mỏi. Khi hắn cúi xuống múc nước, một giọng nói vang lên sau lưng:

“Huynh… có thể giúp ta rửa ít cỏ dại này không?”

Hắn quay lại.

Cô gái hôm qua đứng đó — gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo, nụ cười dịu dàng.

“Là cô?”

“Huynh nhớ ta à?” – nàng cười khẽ – “Hôm qua ta làm rơi hoa, huynh có nhặt được không?”

A Trì im lặng, rồi lấy trong tay áo ra một cánh hoa đỏ khô.

“Của cô.”

Nàng đón lấy, mỉm cười: “Cảm ơn.”

A Trì nhìn cánh hoa trong tay nàng — ánh sáng lạ thoáng qua.

Hắn khẽ hỏi: “Tên cô là gì?”

“Ta tên… Ly Hoa.”

Tim hắn chợt khựng lại.

Tên ấy… như tiếng gọi từ xa xăm vọng về.

Gió khẽ lay, cánh hoa trong tay nàng run rẩy, rơi xuống nước, cuốn theo dòng suối.

Ly Hoa nghiêng đầu, cười nhẹ: “Huynh sao vậy? Mặt trắng bệch cả rồi.”

A Trì cười gượng, giọng trầm thấp: “Không sao. Tên cô… nghe quen quá.”

“Vậy chắc chúng ta từng gặp nhau.”

“Có lẽ.”

Hai người cùng ngồi xuống bên bờ suối, rửa đám cỏ dại.

Cứ như thế, câu chuyện bắt đầu — giản đơn, mà có gì đó mơ hồ sâu thẳm.

Từ ngày ấy, Ly Hoa thường ghé tiệm thuốc.

Nàng mang theo mùi hương nhẹ, như hương hoa tuyết năm nào.

A Trì vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng mỗi khi nàng đến, ánh mắt hắn lại mềm hơn một chút.

Một lần, khi nàng đang phơi dược, gió thổi mạnh làm cánh hoa trong tóc rơi xuống.

Hắn đưa tay nhặt, chợt thấy vết bớt hình cánh hoa đỏ ở sau cổ nàng.

Hắn sững lại.

Bàn tay khẽ run.

“Cô…”

Ly Hoa ngẩng lên: “Huynh sao thế?”

“Không… chỉ là… hình như ta từng thấy vết bớt này.”

Nàng mỉm cười: “Thật sao? Mọi người hay nói đó là dấu của người có duyên.”

A Trì cười nhạt, nhưng ánh mắt ẩn đau.

“Duyên à…” – hắn khẽ lặp lại – “đôi khi, duyên là một vòng xiềng.”

Đêm ấy, hắn lại mơ.

Trong giấc mơ, hắn thấy biển tuyết, thấy một người con gái bước đến bên hắn, nắm tay hắn, khẽ nói:

“Nếu có kiếp sau, ta sẽ gặp ngài giữa vườn hoa bình yên.”

Hắn giật mình tỉnh giấc.

Mồ hôi thấm áo, tim đập loạn.

Trên bàn, sợi dây đỏ phát sáng nhè nhẹ.

Hắn nhìn nó, thì thầm:

“Là nàng sao?”

Ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay màn.

Hắn tưởng mình nghe thấy tiếng hát mơ hồ — giọng hát ấy, mềm như tuyết tan, ấm như ánh dương.

Vài ngày sau, trấn Vân Hạ có tin đồn: một đạo sĩ lạ mặt đến, nói sẽ trừ yêu ở suối Ngọc.

Người dân bàn tán: “Hình như có linh khí ma quái quanh vùng đó.”

A Trì nghe, chỉ khẽ chau mày.

Tối hôm ấy, hắn ra suối. Dưới ánh trăng, hắn thấy Ly Hoa đang đứng giữa dòng nước, áo trắng bay lượn, hệt như trong mơ.

“Cô làm gì ở đây?” – hắn hỏi.

Nàng quay lại, nụ cười nhẹ như sương. “Ta chỉ muốn ngắm trăng.”

“Trăng đẹp nhưng nước sâu, cẩn thận ngã.”

“Huynh quan tâm ta sao?” – nàng hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.

Hắn im lặng.

Nhưng trong tim, thứ cảm xúc quen thuộc đang dâng tràn — sợ hãi, nhớ nhung, và điều gì đó thiêng liêng.

Đúng lúc ấy, mặt nước lay động.

Một luồng khí lạnh tỏa ra, gợn sóng lên cao.

A Trì nắm tay nàng kéo lùi lại, mắt lóe lên — trong khoảnh khắc, linh khí cổ xưa trong hắn bừng dậy.

“Lùi đi!”

Một bóng đen từ dưới suối lao lên, hình dạng mơ hồ, gào rít dữ dội.

Ly Hoa hoảng hốt.

A Trì giơ tay — một luồng sáng đỏ từ sợi dây trên cổ tay hắn bắn ra, đánh tan bóng đen.

Nước bắn tung tóe.

Ly Hoa trân trân nhìn hắn.

“Huynh…”

Hắn đứng thở dốc, mồ hôi rịn trán.

Ma lực cũ… vẫn còn đó.

“Huynh là ai?” – nàng hỏi khẽ.

A Trì không đáp. Hắn chỉ nhìn nàng rất lâu, rồi quay đi:

“Chỉ là… một người từng quên đường về.”

Sau đêm ấy, hắn tránh mặt nàng.

Nhưng nàng lại đến tìm.

“Huynh giận ta sao?” – nàng hỏi, giọng buồn.

“Không.”

“Vậy tại sao không nhìn ta nữa?”

“Vì nếu ta nhìn lâu, ta sợ…” – hắn ngừng lại, giọng khàn khàn – “ta sợ sẽ quên mình là ai.”

Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh.

“Nhưng ta lại thấy quen khi ở bên huynh.”

A Trì khẽ cười, nụ cười lẫn nước mắt.

“Quen… vì ta đã từng đánh mất cô rồi.”

Đêm xuống, mưa rơi.

A Trì ngồi bên cửa, nghe tiếng mưa gõ mái. Trong lòng, nỗi nhớ như ngọn sóng.

Trên bàn, cánh hoa lệ chi khô khẽ rơi.

Một giọng nói trong tim thì thầm:

“Nếu còn duyên, gió sẽ dẫn ta quay lại.”

Hắn đứng dậy, mở cửa.

Ngoài kia, mưa cuốn theo hương hoa — hương hoa đỏ, hệt như năm xưa.

Ở đầu ngõ, Ly Hoa đứng dưới mưa, cười với hắn.

“Huynh có tin vào định mệnh không?”

Hắn bước đến, dừng trước mặt nàng.

“Không tin.”

“Vậy huynh tin vào điều gì?”

“Vào… người đứng trước ta.”

Nàng cười khẽ.

“Vậy là đủ.”

Mưa rơi nặng hạt.

Hắn vươn tay che cho nàng, đôi mắt dịu lại.

Giữa mưa, hai bóng người hòa vào nhau — không còn Thiên Sơn, không còn phong ấn, chỉ còn tiếng tim đập cùng nhịp.

Xa xa, tiếng sấm vang lên.

Trên bầu trời, một luồng sáng mờ lóe — như báo hiệu rằng số mệnh đang chuyển mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×