Sáng hôm sau, trấn Vân Hạ chìm trong mây mù dày đặc.
Người dân xôn xao: “Đêm qua sét đánh giữa trời quang, có điềm chẳng lành.”
Trong tiếng gió lạnh, một người đàn ông khoác áo choàng đen bước vào trấn, dáng đi thong thả mà mỗi bước như mang theo áp lực vô hình.
Người ấy tóc bạc, mắt sâu, khí chất cao ngạo lạnh lùng. Ai nhìn cũng tránh.
Trên vai ông đeo một thanh kiếm dài, thân kiếm quấn vải trắng, không ai biết bên trong ẩn thứ gì.
Hắn chỉ nói vỏn vẹn hai chữ khi vào quán trọ:
“Minh Giác.”
Tối đó, A Trì ngồi một mình trong tiệm thuốc, châm đèn đọc sách.
Ánh nến hắt lên gương mặt hắn — bình thản mà xa xăm.
Cánh cửa khẽ mở.
Một giọng trầm vang lên: “Đêm muộn còn thức, không sợ lạnh sao?”
A Trì ngẩng đầu.
Người đàn ông tóc bạc đứng đó, ánh mắt như xuyên thấu linh hồn hắn.
“Khách hành phương xa?” – hắn hỏi nhẹ.
Minh Giác mỉm cười nhạt. “Có thể xem là vậy. Ta đi khắp nơi trừ yêu, chữa họa. Nơi đây… linh khí nặng, ta tiện ghé qua.”
Ánh nến chập chờn.
Một thoáng, A Trì cảm thấy trong ngực mình nhói lên. Hắn đứng dậy, cười nhẹ:
“Trấn này yên bình lắm, chẳng có yêu nào đâu.”
“Yên bình?” – Minh Giác tiến lại gần – “Vậy vì sao khí ma lại động ở bờ suối Ngọc?”
A Trì khựng lại, không trả lời.
“Ngươi trấn áp rất giỏi.” – Minh Giác tiếp lời, giọng bình thản – “Nếu là phàm nhân, đã chết từ lâu rồi. Nhưng ngươi… không phải phàm nhân, đúng không?”
Không khí như đông lại.
A Trì nhìn ông, đôi mắt dần tối đi.
“Ngươi là ai?”
“Người từng chứng kiến ngươi hủy thiên đạo.”
Trong khoảnh khắc, mọi thanh âm biến mất.
Ngọn đèn vụt tắt, chỉ còn ánh trăng ngoài cửa chiếu lên gương mặt lạnh của Minh Giác.
Hàn Trì – hay A Trì – đứng lặng. Hắn không phủ nhận.
Chỉ chậm rãi nói:
“Vậy ra… cuối cùng ngươi cũng tìm đến.”
“Không phải để giết.” – Minh Giác đáp – “Mà để hỏi.”
“Hỏi gì?”
“Vì sao ngươi vẫn sống?”
A Trì cúi đầu, mỉm cười nhạt.
“Có lẽ… vì lời nguyện chưa dứt.”
“Lời nguyện?”
“Ta từng hứa… sẽ chờ nàng, dù nàng là ai, ở đâu.”
Giọng hắn trầm thấp, như tan trong gió.
Minh Giác nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay hắn, ánh mắt thoáng run.
“Ngươi vẫn giữ nó.”
“Là thứ duy nhất còn lại của nàng.”
Một lát im lặng trôi qua.
Minh Giác khẽ thở dài.
“Ngươi biết không, ta đã gặp nàng.”
A Trì sững người, giọng khàn đi: “Nói lại.”
“Ở bờ suối Ngọc. Nàng mang tên khác, thân phận khác, nhưng linh hồn là nàng. Nàng đã trở lại, Hàn Trì.”
Bàn tay hắn siết chặt đến rớm máu.
“Ly Hoa…” – hắn thì thầm.
Minh Giác gật đầu.
“Phải. Nàng chính là Tô Ly. Nhưng nàng không nhớ gì cả. Không biết ngươi, không nhớ chuyện xưa.”
A Trì nhắm mắt, cố nén nỗi run rẩy trong lòng.
“Thế cũng tốt.”
“Ngươi định che giấu mãi sao?”
“Nếu có thể để nàng sống yên, ta tình nguyện không được gặp lại.”
Minh Giác lắc đầu, ánh nhìn nghiêm nghị:
“Ngươi không hiểu. Linh hồn nàng chưa hoàn toàn tách khỏi kết giới. Một khi ma khí trong ngươi thức dậy, ký ức của nàng cũng sẽ mở ra. Khi đó, thiên đạo sẽ cảm nhận được — và sẽ đến hủy cả hai.”
A Trì im lặng.
Trong tim hắn, một phần nào đó đã biết trước điều ấy.
Minh Giác rút thanh kiếm bọc vải trắng, đặt lên bàn.
“Đây là Thiên Ấn Kiếm, phong ấn duy nhất có thể trấn áp ma khí trong ngươi. Nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ nàng, hãy dùng nó.”
“Bằng cách nào?”
“Đâm thẳng vào tim mình.”
A Trì cười khẽ, giọng khô như cát.
“Lại là kết thúc quen thuộc.”
“Không có cách khác.” – Minh Giác đáp.
“Ta không thể chết.” – hắn nói – “Nếu ta chết, nàng sẽ lại mất một nửa linh hồn. Khi đó, nàng cũng chẳng còn sống.”
Minh Giác khựng lại, lần đầu ánh mắt dao động.
“Ngươi biết?”
A Trì gật nhẹ.
“Nàng là một phần của ta, từ khoảnh khắc ta rút hồn phong ấn nàng năm xưa. Giờ đây, sinh mệnh hai ta đã hòa thành một. Một người chết, người kia tan.”
Gió thổi mạnh qua khung cửa, làm ngọn đèn bập bùng sáng trở lại.
Trên tường, bóng hai người in đậm — một trắng, một đen, như ánh sáng và bóng tối đang hòa vào nhau.
Minh Giác trầm giọng: “Vậy chỉ còn cách cắt duyên.”
“Cắt duyên?” – hắn nhíu mày.
“Dùng Thiên Ấn Kiếm chặt sợi dây đỏ giữa hai ngươi. Từ đó, định mệnh chấm dứt, cả hai đều sống.”
“Không.” – hắn đáp, dứt khoát – “Nếu cắt, ta không còn là ta. Nàng không còn là nàng. Chúng ta sẽ sống như những người xa lạ. Thế thì khác gì chết?”
“Cố chấp.” – Minh Giác khẽ lắc đầu – “Ngươi chưa bao giờ thay đổi.”
“Ta chưa bao giờ muốn thay đổi.” – A Trì đáp, ánh mắt sáng lên – “Nếu yêu là tội, ta nguyện mãi mang tội.”
Minh Giác im lặng hồi lâu, rồi thở dài, thu kiếm lại.
“Ngươi biết rõ thiên đạo sẽ không tha.”
A Trì mỉm cười: “Ta chưa từng cần sự tha thứ.”
Khi Minh Giác rời đi, cửa gỗ khẽ đóng, gió đêm luồn vào, thổi tắt ngọn đèn.
A Trì ngồi một mình, trong bóng tối chỉ còn ánh sáng nhạt của sợi dây đỏ trên tay.
“Ly Hoa…” – hắn khẽ gọi, giọng như tan vào hư không – “Duyên này… không thể dứt.”
Ba ngày sau, trong trấn xuất hiện một cơn bão kỳ lạ.
Mây đen kéo đến giữa trưa, sấm sét vang dội. Người dân đóng kín cửa.
Chỉ có A Trì đứng một mình giữa bờ suối, áo bay phần phật, mắt dõi lên trời.
Ma khí trong người hắn bắt đầu chuyển động.
Mỗi lần tim đập, sợi dây đỏ lại sáng rực, như đang kêu gọi điều gì.
Giữa tiếng sấm, hắn nghe một giọng nói — xa xăm, quen thuộc:
“Ngài vẫn chờ ta sao?”
Hắn quay lại.
Ly Hoa đứng giữa mưa, áo trắng dính sát người, mắt long lanh như vừa khóc.
“Ta nghe người ta nói huynh bệnh nặng.” – nàng nói, bước lại gần – “Ta lo…”
Hắn khẽ lắc đầu. “Không sao.”
“Huynh nói dối.”
A Trì im lặng.
Trong đôi mắt nàng, hắn thấy phản chiếu bóng mình — méo mó, đầy khói đen.
Nàng run run giơ tay: “Huynh… là ai?”
Không thể giấu được nữa.
Từng luồng ma khí bắt đầu tỏa ra, cuốn quanh hắn như cơn lốc.
Mái tóc đen hóa bạc, vết ấn đỏ hiện lên giữa trán.
“Ta…” – hắn khàn giọng – “là người từng khiến cả Thiên giới run rẩy, cũng là người từng vì một đóa hoa mà khuất phục.”
Nàng lùi lại, kinh hãi.
“Không… không thể nào…”
“Phải.” – hắn nói – “Là ta, Hàn Trì.”
Cánh hoa đỏ rơi xuống từ không trung, từng cánh từng cánh, phủ đầy bờ suối.
Ly Hoa lắc đầu, nước mắt hòa với mưa:
“Không, ta không muốn nhớ!”
Nhưng ký ức ùa về, dữ dội như sóng.
Hình ảnh Thiên Sơn, máu đỏ, lời thề năm xưa… tất cả đổ ập vào nàng.
Nàng hét lên, ngã quỵ, tay ôm ngực.
Ánh sáng từ cơ thể nàng bùng lên, linh lực hoa tiên thức tỉnh.
Gió xoáy mạnh, ma khí và linh khí va vào nhau tạo thành luồng sáng rực trời.
Hàn Trì lao đến ôm chặt nàng, hét lớn:
“Dừng lại, đừng khơi nó dậy!”
“Ta nhớ rồi…” – nàng khóc – “Huynh đã chết trong tay ta, vì ta… vì ta mà thành ma!”
“Đừng nói nữa!” – hắn siết chặt, giọng khàn đặc – “Kiếp này không còn Thiên Sơn, không còn tội. Chỉ có ta và nàng!”
Nàng nhìn hắn, nước mắt xen lẫn nụ cười.
“Huynh ngu ngốc thật…”
Trên trời, sấm nổ.
Minh Giác xuất hiện giữa không trung, tay cầm Thiên Ấn Kiếm.
“Dừng lại, các ngươi sẽ khiến trời đất sụp đổ!”
Hàn Trì quay lại, đôi mắt đỏ rực: “Muốn ngăn ta, hãy giết ta trước!”
“Ngươi lại chọn sai.” – Minh Giác thở dài – “Ngươi mãi không hiểu, có thứ tình yêu tồn tại chỉ để hủy diệt.”
“Thì để nó hủy ta.” – Hàn Trì đáp. – “Ta không cần sống nếu không có nàng.”
Ánh sáng lóe lên — hắn tung ma khí, chống lại thiên lôi đang giáng xuống.
Ly Hoa lao đến, dang tay che cho hắn, máu trào ra từ môi.
“Ly Hoa!”
“Đừng sợ…” – nàng nói khẽ, nụ cười yếu ớt – “Ta đã chờ khoảnh khắc này… để nói với huynh rằng, ta không hối hận.”
Hàn Trì ôm lấy nàng, ánh mắt tuyệt vọng.
“Không, ta không cho phép nàng biến mất lần nữa!”
Minh Giác lao xuống, giơ kiếm.
“Chỉ còn cách một người biến mất!”
Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào, A Trì quay lại, ôm nàng thật chặt —
Ánh sáng đỏ bùng lên, trời đất rung chuyển.
Khi cơn gió tan đi, chỉ còn Minh Giác đứng giữa khoảng không.
Thiên Ấn Kiếm gãy đôi.
Bờ suối chỉ còn hai vật: một sợi dây đỏ đứt và cánh hoa lệ chi cháy nửa.
Ông ngước nhìn lên trời, ánh sáng bình minh dần ló rạng.
“Lần này… liệu hai người có còn gặp lại không?”
Ở một nơi xa xôi, giữa cánh đồng cỏ non, một cơn gió nhẹ lướt qua.
Một cô gái nhỏ chạy đuổi theo cánh diều, cười trong nắng.
Trên cổ tay bé xíu của cô, vương một sợi dây đỏ, buộc lỏng.
Gió khẽ ngân nga, vang vọng giọng nói mơ hồ:
“Nếu còn duyên, gió sẽ dẫn ta quay lại…”