Gió tháng ba phả nhẹ qua cánh đồng rộng.
Từng đợt sóng lúa xanh rì rào, như tiếng thì thầm của những linh hồn ẩn trong đất trời.
Trên con đường đất nhỏ dẫn ra ngoài trấn, một bé gái tầm mười tuổi chạy theo cánh diều đỏ, tiếng cười giòn tan vang vọng.
“Ngọc Dao, coi chừng ngã đó!” – một giọng nam vang lên từ xa.
Cô bé ngoảnh lại, mái tóc đen rối tung trong nắng.
“Ca ca chậm quá!”
Cậu bé đuổi theo phía sau, dáng gầy nhưng nhanh nhẹn. Ánh mắt cậu đen sâu, bình thản như nước hồ, nhưng khi nhìn cô bé, ánh lên tia dịu dàng kỳ lạ.
Tên cậu là Trì An — một cái tên bình dị, song mỗi khi người lớn trong làng gọi, trong lòng họ đều dâng lên cảm giác khó tả, như tiếng vang của thứ gì xa xăm.
Trấn này tên Vân Sơn, nhỏ bé và yên bình.
Người dân sống bằng nghề trồng lúa, dệt vải, chẳng mấy khi rời khỏi nơi đây.
Chỉ có đôi khi, những đêm trăng, người già ngồi kể cho đám trẻ nghe chuyện cũ:
“Ngày xưa, ở suối Ngọc, có hai linh hồn yêu nhau đến mức trời đất cũng khóc. Một kẻ hóa ma, một người hóa hoa. Cuối cùng, họ cùng biến mất trong ánh sáng đỏ rực, để lại duy nhất sợi dây tơ duyên đứt đoạn…”
Mỗi lần nghe, Ngọc Dao lại nắm chặt cổ tay mình — nơi vương sợi dây đỏ cũ kỹ.
Không ai biết vì sao đứa trẻ này có nó, chỉ biết rằng từ khi cô bé ra đời, gió trong trấn trở nên dịu lại, mưa thuận gió hòa.
Một buổi chiều, khi Trì An đang gánh nước bên bờ suối, cậu nhìn thấy trong nước phản chiếu khuôn mặt mình — thoáng chốc, hình ảnh đó biến thành một người đàn ông tóc bạc, mắt u tối.
Cậu khựng lại, mồ hôi lạnh toát.
“Là ai…?”
Hình ảnh biến mất ngay khi gió thổi qua.
Cậu ngẩng nhìn trời, mây trắng trôi hững hờ.
“Trì An!” – tiếng Ngọc Dao gọi – “Huynh có nghe ta nói không?”
Cậu quay lại, thấy cô bé đang cười, tay cầm đóa hoa dại.
“Huynh xem, đẹp không?”
Trì An mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng lại thấy quen thuộc đến kỳ lạ.
Hương hoa thoảng qua — lệ chi, một loài hoa tưởng chừng chẳng thể mọc ở vùng này.
Tối đó, Ngọc Dao ôm gối sang nhà Trì An.
“Mẹ ta nói, đêm nay gió lạ, ta sợ.”
Trì An cười, lấy chăn đắp cho cô. “Có ta ở đây, không sao đâu.”
Cô bé ngước nhìn cậu. “Huynh này, huynh có bao giờ thấy… như mình từng quen nhau từ trước không?”
Cậu hơi sững người, rồi cười. “Có chứ.”
“Thật sao?”
“Ừ. Mỗi lần nhìn sợi dây đỏ trên tay muội, ta thấy tim mình đau lắm, như từng mất đi ai đó.”
Ngọc Dao im lặng.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa, rơi lên gương mặt cả hai — một nét tương đồng mơ hồ, như trời đất khéo sắp đặt.
Giữa đêm, Ngọc Dao mơ.
Cô thấy mình đứng giữa biển hoa đỏ, trước mặt là người đàn ông khoác áo đen, mắt tràn ma khí.
“Đừng lại gần ta!” – hắn gào lên.
Nhưng cô vẫn bước tới, giơ tay chạm vào mặt hắn.
“Ta không sợ huynh.”
Giọng hắn run rẩy:
“Ly Hoa…”
Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.
Ngoài cửa sổ, gió thổi, mang theo mùi hoa lạ.
Sáng hôm sau, cô tìm đến suối Ngọc.
Nước suối trong vắt, nhưng dưới đáy có ánh sáng đỏ lập lòe.
Cô cúi xuống — và thấy trong làn nước phản chiếu gương mặt người phụ nữ tóc trắng, đôi mắt dịu dàng mà bi thương.
“Ngọc Dao…” – giọng nói vọng lên – “Ta đợi con.”
Cô sợ hãi lùi lại, vấp ngã.
“Ngươi là ai?”
“Là người từng yêu đến tận cùng, và chết cũng không thể quên.”
Nói rồi hình ảnh tan biến, chỉ còn mặt nước lặng lẽ.
Trì An chạy đến, đỡ cô dậy. “Muội sao thế?”
“Ta thấy… thấy một người trong nước. Bà ấy nói… đợi ta.”
Trì An nhíu mày, quay sang nhìn suối.
Kỳ lạ thay, nơi cô vừa ngã, mặt nước gợn lên ánh sáng đỏ như máu.
“Chúng ta đi thôi.” – cậu khẽ nói, giọng hơi run.
Đêm đó, gió nổi mạnh.
Trên bầu trời, sét đánh giữa trời quang. Người dân sợ hãi đóng kín cửa, chỉ có Trì An ngồi bất động bên cửa sổ, nhìn ra xa.
Trong đầu cậu, hàng loạt hình ảnh mờ ảo hiện lên — chiến trường, máu, một bóng dáng thiếu nữ khóc giữa cơn mưa đỏ.
Cậu ôm đầu, cảm giác như tim mình sắp nổ tung.
“Trì An!” – Ngọc Dao lao vào, hoảng hốt – “Huynh sao thế?”
Cậu mở mắt, trong con ngươi lóe lên tia sáng đỏ.
“Ngọc Dao… ta nhớ rồi.”
Cô run rẩy, không hiểu.
“Nhớ… gì cơ?”
Cậu nắm chặt tay cô, giọng nghẹn:
“Ta là Hàn Trì.”
Gió thổi tung cửa.
Cánh hoa đỏ từ đâu bay vào, xoáy quanh hai người.
Trên cổ tay Ngọc Dao, sợi dây đỏ sáng bừng lên, lan dần thành ấn ký hình hoa lệ chi.
Cô khựng lại, nước mắt trào ra.
“Ta cũng nhớ rồi… Ly Hoa.”
Hai linh hồn đã ngủ yên suốt hàng trăm năm, nay cùng thức dậy trong hình hài trẻ thơ.
Nhưng trời đất không bao giờ quên.
Bầu trời đen đặc.
Giữa sấm chớp, một giọng nói uy nghi trầm xuống từ hư vô:
“Hai linh hồn nghịch thiên, sao còn dám tái sinh?”
Trì An siết chặt Ngọc Dao trong tay, hét lên:
“Chúng ta không muốn chống trời! Chỉ muốn sống như người thường!”
“Định mệnh không đổi. Ngươi là ma, nàng là hoa. Một khi hợp nhất, thiên đạo sẽ sụp.”
Ánh sáng trắng giáng xuống, cắt đôi bầu trời.
Ngọc Dao kêu lên, bị luồng lực hút mạnh.
“Trì An!”
Cậu nắm lấy tay nàng, nhưng ánh sáng càng lúc càng mạnh.
“Đừng sợ, ta sẽ tìm nàng, dù qua bao kiếp!”
Ánh sáng tắt.
Trấn Vân Sơn sáng bừng lại như chưa từng có chuyện gì.
Dân làng tỉnh dậy, chẳng ai nhớ đêm qua mưa sét ra sao.
Chỉ có một bà lão quét sân nhìn ra đồng, khẽ thở dài:
“Lại thêm một vòng nữa…”
Xa thật xa, nơi rìa rừng trúc, có hai đứa trẻ lạ vừa được người tiều phu nhặt được.
Một trai, một gái, cả hai đều chẳng nhớ mình là ai.
Chỉ biết rằng, mỗi khi gió thổi qua, chúng cùng cười, cùng nhìn lên bầu trời xanh mênh mông.
“Huynh, khi nào lớn lên, huynh sẽ cưới ta chứ?” – cô bé hỏi.
“Tất nhiên.” – cậu trả lời, không chút do dự.
Gió đùa qua đồng cỏ, mang theo tiếng cười trong trẻo tan vào mây trời.
Trên cổ tay hai đứa trẻ, sợi dây đỏ mảnh khảnh lại buộc nối một lần nữa —
như chưa từng đứt, chỉ lặng lẽ nối lại, đợi định mệnh tiếp tục viết phần sau.