Mười năm trôi qua.
Trấn Vân Sơn vẫn yên bình như thuở nào, chỉ khác rằng hai đứa trẻ năm xưa nay đã lớn.
Trì An nay đã mười chín tuổi, dáng người cao dong dỏng, ánh mắt sâu như mặt hồ tĩnh. Cậu thường giúp người trong trấn sửa mái nhà, đốn củi, đôi khi lại phụ tiệm thuốc gần suối Ngọc. Ai trong trấn cũng quý cậu, nói rằng thằng bé ấy hiền lành, nhưng ánh mắt lại có thứ gì quá đỗi trưởng thành.
Ngọc Dao thì khác. Nàng là cô gái khiến cả trấn phải ngoái nhìn mỗi khi đi qua — gương mặt thanh thoát, đôi mắt trong như nước suối, làn da trắng ngần như tuyết. Nàng hay cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta có cảm giác… vừa ấm vừa buồn, như cơn gió đầu thu mang theo chút hương hoa lệ chi tàn muộn.
Sáng hôm đó, Ngọc Dao đang phơi thảo dược ngoài hiên.
Trì An gánh nước đi ngang, dừng lại.
“Lại quên đội nón rồi.”
Ngọc Dao ngẩng đầu, cười nhẹ. “Trời mát mà.”
“Trời mát vẫn có nắng.” – cậu đặt gánh xuống, che tay lên đầu nàng. – “Da muội vốn trắng, cháy nắng rồi lại than ta không để ý.”
Nàng cười, ánh mắt cong cong. “Huynh để ý nhiều quá mới phải.”
Cậu thoáng bối rối, quay đi, nhưng không kịp giấu nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi.
Mọi người trong trấn thường trêu hai người là “đôi chim non Vân Sơn”.
Dù chẳng ai nói thẳng ra, ai cũng ngầm hiểu — hai đứa sinh ra là để ở cạnh nhau.
Thế nhưng trong lòng Trì An, vẫn còn một nỗi lo mơ hồ.
Đêm nào cũng vậy, khi trăng tròn, cậu lại mơ thấy một bóng dáng trong mưa: người ấy khoác áo đen, tay cầm kiếm, gương mặt giống hệt cậu nhưng ánh mắt đầy ma khí.
Người ấy nói:
“Ngươi tưởng có thể thoát sao? Dù đổi bao nhiêu kiếp, ngươi vẫn là ta.”
Cậu thường tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh ướt trán.
Ngọc Dao nghe thấy, lo lắng.
“Huynh lại mơ xấu à?”
Cậu gật đầu.
“Có ai đó… cứ gọi tên ta, bảo ta phải quay lại.”
Nàng đặt tay lên ngực cậu, khẽ nói:
“Đừng quay lại. Ở đây có ta.”
Cậu nhìn nàng, ánh mắt bỗng dịu lại.
“Ừ. Ở đây có muội, là đủ.”
Một buổi chiều, khi gió lùa qua đồng, hai người cùng ra suối Ngọc hái sen.
Nước suối vẫn trong như gương, phản chiếu bóng mây trắng.
Ngọc Dao cười, đưa tay khẽ vớt cánh hoa trôi.
“Huynh có thấy không? Mỗi khi gió thổi, cánh hoa lại xoay như muốn nhảy múa.”
“Ừ.” – Trì An gật – “Giống muội.”
Nàng đỏ mặt, giơ cánh sen đập nhẹ vào vai cậu. “Nói gì vậy.”
Cậu cười. Nhưng khi nhìn xuống nước, trong khoảnh khắc, cậu thấy một bóng người khác phản chiếu — không phải cậu, mà là Hàn Trì, tóc bạc, mắt đỏ.
Cậu giật mình, bước lùi.
“Huynh sao thế?”
“Không… không có gì.”
Nhưng trong lòng cậu dấy lên linh cảm bất an.
Tối đó, khi mọi người đã ngủ, Trì An men theo lối ra suối Ngọc.
Trăng lên cao, nước sáng như gương.
Cậu ngồi xuống bờ, nhìn bóng mình phản chiếu.
“Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?” – cậu thì thầm.
Một giọng nói vang lên trong đầu:
“Vì ngươi chưa bao giờ quên. Cũng như nàng chưa từng thôi tìm ngươi.”
Cậu nhắm mắt. Trong khoảnh khắc, hình ảnh hàng trăm năm trước thoáng hiện — máu, sấm sét, và nàng trong vòng tay mình tan biến.
“Không thể nào…”
“Thức tỉnh đi, Hàn Trì.”
Giọng nói ấy vang vọng, kéo theo từng mảnh ký ức.
Cậu mở mắt, trán đau nhói.
Trên cổ tay, sợi dây đỏ từ bao giờ hiện rõ, ánh lên dưới ánh trăng.
“Huynh đang làm gì ở đây?”
Ngọc Dao đứng phía sau, tay cầm đèn lồng. Ánh sáng vàng mờ chiếu lên khuôn mặt nàng.
Trì An giấu vội cổ tay. “Không ngủ được.”
Nàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh.
“Ta cũng vậy. Lạ lắm, mấy hôm nay cứ thấy tim nhói mỗi khi nhìn huynh.”
Cậu lặng im.
“Huynh này,” – nàng khẽ nói – “ta hay mơ thấy một người đàn ông tóc bạc, cứ gọi tên ta là Ly Hoa. Hắn buồn lắm, nhìn ta như nhìn cả đời.”
Trì An siết chặt nắm tay.
“Muội… nói sao?”
“Ly Hoa. Hắn bảo đó là tên ta.”
Khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi.
Không gian như đóng băng.
Trì An quay sang nhìn nàng, đôi mắt như ánh lửa bị kìm nén:
“Muội nhớ thật à?”
Nàng gật đầu, nước mắt rơi.
“Ta không biết vì sao, nhưng mỗi khi chạm nước, ta lại nhớ hình bóng đó. Là huynh sao?”
Cậu khẽ gật.
“Là ta, Hàn Trì.”
Ánh trăng phủ khắp mặt nước.
Hai người nhìn nhau, ký ức dội về ào ạt như sóng vỡ.
Nàng nhớ trận chiến trên Thiên Sơn, nhớ lời hẹn “Nếu còn duyên, gió sẽ dẫn ta quay lại.”
Cậu nhớ máu đỏ và sợi dây tơ đứt trong tay mình.
Ngọc Dao khẽ nói, giọng run:
“Thì ra… chúng ta lại gặp nhau thật rồi.”
“Phải.” – Trì An đáp – “Nhưng lần này, ta không để mất nàng nữa.”
Họ ôm lấy nhau giữa ánh trăng, yên lặng như hai kẻ trốn khỏi định mệnh.
Nhưng trên trời, những đám mây đen bắt đầu tụ lại.
Từ xa, một tiếng chuông trầm vang lên.
Mặt suối nổi sóng, những bông hoa sen dần khép cánh, như sợ hãi.
Một bóng người xuất hiện trên mặt nước.
Y phục đen, tay cầm kiếm gãy. Mắt người ấy sâu thẳm, chẳng phải phàm nhân.
“Các ngươi không nên nhớ.”
Trì An quay lại, giọng lạnh: “Ngươi là ai?”
“Là kẻ được Thiên đạo gửi đến để dập ngọn lửa còn sót.”
Ngọc Dao che trước mặt Trì An. “Đừng động vào huynh ấy!”
Bóng người cười khẽ. “Nghịch thiên, các ngươi sẽ chỉ kéo nhau xuống vực.”
Trì An nắm tay nàng, lùi lại. “Chúng ta đi!”
Hai người chạy xuyên rừng.
Ánh trăng bị che khuất, gió gào rít.
Phía sau, bóng đen lao theo, kiếm quang lạnh lẽo.
“Không thoát được đâu, Hàn Trì! Ngươi là mảnh ma khí cuối cùng của giới này!”
“Câm miệng!” – Trì An hét, quay người đánh trả.
Luồng linh lực đỏ bùng lên quanh cậu, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
Ngọc Dao run rẩy, giơ tay đỡ lấy vai cậu. “Huynh đừng dùng ma khí!”
“Không dùng… ta bảo vệ sao nổi nàng?”
Cậu hét lên, tung chưởng, ánh đỏ quét ngang rừng, khiến cả đất trời rung chuyển.
Bóng đen bị đẩy lùi, nhưng không biến mất.
“Ngươi vẫn vậy, vì yêu mà điên.”
Cơn gió tan đi, chỉ còn hai người ôm nhau giữa rừng trúc.
Trì An thở dốc, máu rỉ từ khóe môi.
Ngọc Dao chạm vào mặt cậu, nước mắt rơi:
“Huynh, đừng như trước nữa… ta không muốn thấy huynh tan biến.”
“Không sao.” – cậu mỉm cười yếu ớt – “Ta đã hứa với nàng rồi. Dù thế nào cũng không bỏ nàng nữa.”
“Huynh ngốc…” – nàng nghẹn giọng – “Kiếp nào cũng vậy.”
Cậu đặt tay lên má nàng, giọng khàn khàn:
“Vì ta yêu nàng. Dù phải trả bằng vạn kiếp, ta cũng không đổi.”
Đêm ấy, trời đổ mưa rào.
Hai người trú dưới mái lều cũ của dân săn thú.
Ngọc Dao ngồi gấp chăn, nhìn ra mưa. “Huynh nghĩ… liệu ta và huynh có được yên không?”
“Không biết.” – cậu đáp, ánh mắt xa xăm – “Nhưng nếu có một thế giới không có trời, không có đạo, chỉ có chúng ta, ta muốn sống ở đó.”
Nàng mỉm cười, tựa đầu lên vai cậu.
“Vậy ta sẽ theo huynh, dù là thế giới nào.”
Ngoài kia, mưa rơi hòa với tiếng gió.
Giữa âm thanh mênh mang ấy, hoa lệ chi mọc lên bên bìa rừng — nở muộn nhưng vẫn đỏ rực, tựa như tình yêu của họ, chẳng bao giờ chịu tàn.