Bầu trời chìm trong màu xám tro.
Cơn bão tuyết cuối cùng qua đi, chỉ để lại một mảnh đất lạnh lẽo và câm lặng. Hồ Trì Hàn – nơi từng là ranh giới giữa thần và phàm – nay vỡ vụn thành ngàn mảnh băng, trôi dạt về chân núi. Không còn hoa, không còn hương, không còn gió. Thiên Sơn chỉ còn im lặng.
Một luồng sáng tím rực bắn xuống, không gian nứt ra, mở thành cánh cổng dẫn xuống vực sâu vô tận. Giữa luồng sáng ấy, Hàn Trì bị kéo đi, áo trắng hóa đen, thần lực tan rã như sợi khói. Máu từ khóe môi hắn rơi xuống từng giọt, loang trên băng. Mỗi giọt máu rơi xuống, băng liền nứt ra, trồi lên một cánh hoa trắng — nhưng chỉ vừa nở liền cháy đen, tan thành tro.
“Tô Ly…”
Hắn gọi tên nàng trong vô thức.
Tiếng gọi ấy vang trong khoảng không, lạc lõng, chẳng ai đáp.
Từ xa, Thiên binh đã chờ sẵn. Bọn họ mặc giáp bạc, tay cầm pháp thương, ánh sáng linh lực chói lòa. Người dẫn đầu là Thượng Thần Kỳ Lân, giọng nói lạnh như sắt:
“Hàn Trì, ngươi phạm thiên quy, kết duyên cùng linh hoa, khiến giới tuyến đảo loạn!
Theo thiên mệnh, phế bỏ thần vị, đày xuống Ma vực, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Hàn Trì ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu, nụ cười chậm rãi nở trên môi.
“Phế thần vị, ta không hối.
Nhưng ngươi có biết thế nào là yêu không, Kỳ Lân?”
Kỳ Lân sững người, rồi nghiến răng:
“Thần không được yêu. Thần chỉ có trách nhiệm.”
“Trách nhiệm…” — Hàn Trì cười khẽ, giọng đục và trầm.
“Ngươi nói nghe nhẹ thật.
Nhưng nếu một ngày ngươi thấy người trước mặt biến mất,
ngươi sẽ hiểu… chẳng có thiên luật nào có thể mạnh hơn một lời hứa.”
Hắn nhắm mắt.
Cánh cửa Ma vực mở rộng, linh lực đen cuộn trào, hút hắn vào như nuốt chửng cả bầu trời. Giữa ánh sáng và bóng tối, hắn chỉ kịp quay đầu nhìn lại lần cuối.
Trên nền băng tan, một đóa hoa trắng cuối cùng vẫn còn đang cháy.
Ngọn lửa ấy nhỏ, yếu ớt, nhưng vẫn cố sáng — như một linh hồn không cam tâm biến mất.
“Ngươi đừng sợ… ta sẽ tìm ngươi.”
Giọng nói ấy tan vào cơn gió.
Ngay sau đó, cửa vực khép lại, thế gian im lặng.
Từ đó, Hàn Trì biến mất khỏi Thiên giới. Người đời kể rằng, hắn bị phong ấn dưới tầng thứ bảy của Ma vực — nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới.
Trong bóng tối vô tận ấy, hắn vẫn mở mắt. Mỗi giọt máu nhỏ xuống, kết thành hoa trắng, rồi hóa tro ngay trong tay hắn.
“Ngươi bảo… nhớ là gì?”
“Là nỗi đau không có hình…”
Lời nàng ngày ấy lặp đi lặp lại trong đầu hắn, như tiếng chuông ngân giữa vực sâu.
Ba ngàn năm trôi qua.
Ở Thiên Sơn, băng đã tan. Không ai còn nhớ tên Tô Ly, không ai còn nhớ vị thần từng bảo vệ nơi này. Nhưng có một điều lạ: mỗi mùa xuân, khi tuyết vừa tan, nơi giữa hồ Trì Hàn lại mọc lên một đóa hoa trắng. Không có rễ, không có hạt giống, nhưng năm nào cũng nở, đúng đêm trăng tròn đầu tiên. Người dân dưới núi gọi nó là Trầm Hoa — vì nó luôn nở trong im lặng, rồi tàn thành tro trước khi mặt trời mọc.
Họ không biết, đó chính là linh hồn của Tô Ly.
Không có ngày, không có đêm.
Chỉ có những cơn gió đen thổi qua, mang theo tiếng than vãn của hàng vạn linh hồn bị giam cầm. Hàn Trì ngồi trên đỉnh vực, tóc đã dài, áo choàng rách nát. Mắt hắn vẫn là màu huyết hồng, nhưng bên trong là khoảng trống vô tận.
Trên tay hắn là một hạt tro nhỏ — tro của đóa hoa cuối cùng. Hắn giữ nó suốt ba ngàn năm, chưa từng buông.
“Ngươi ngủ lâu quá rồi, Tô Ly.”
“Ngươi không biết ta đã đợi ngươi bao nhiêu năm…”
Mỗi lần hắn niệm tên nàng, Ma khí trong người lại dâng lên, như có hàng trăm sợi dây kéo hắn xuống sâu hơn nữa. Nhưng hắn vẫn cười, vẫn giữ tro hoa trong lòng bàn tay.
“Ta từng là thần giữ Thiên Sơn.”
“Còn bây giờ… ta chỉ là kẻ giữ tro của một đóa hoa.”
Một ngày nọ, Ma vực rung chuyển. Ánh sáng tím từ đâu rọi xuống, tách bóng tối ra. Một giọng nói vang vọng:
“Hàn Trì, ngươi vẫn chưa hiểu sao?
Trời muốn ngươi quên.
Chỉ khi ngươi buông tay, ngươi mới được tự do.”
Hàn Trì nhắm mắt, mỉm cười.
“Buông tay?
Ta đã thử rồi. Nhưng tim ta vẫn gọi tên nàng.”
Ánh sáng tắt. Ma vực lại chìm vào im lặng.
Một cơn gió lạ thổi qua Thiên Sơn.
Đóa Trầm Hoa năm ấy lại nở. Nhưng khác với mọi năm — lần này, cánh hoa không cháy thành tro, mà lấp lánh ánh bạc. Trong giây lát, hương hoa tỏa khắp núi, khiến bầu trời cũng đổi sắc.
Từ trong hương hoa, một luồng sáng nhỏ bốc lên, hóa thành hình dáng của một cô gái. Tóc nàng dài, trắng như tuyết, đôi mắt mờ mịt như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
“Ta… là ai?”
Nàng không nhớ gì cả.
Chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng, và mỗi khi gió thổi, nàng nghe thấy tiếng ai đó gọi khẽ:
“Tô Ly…”
Cái tên ấy khiến tim nàng đau nhói, nước mắt rơi mà không biết vì sao.
Dưới Ma vực, Hàn Trì bỗng mở mắt.
Một tia sáng nhỏ chiếu xuống tay hắn — nơi hạt tro vẫn nằm đó. Hắn siết chặt bàn tay, cảm nhận được hơi ấm mơ hồ truyền qua.
“Ngươi… tỉnh rồi sao?”
Hắn bật cười, tiếng cười khản đặc nhưng có chút run rẩy. Ba ngàn năm chờ đợi, một giọt linh hồn nàng cuối cùng cũng trở lại.
Hắn đứng dậy, vung kiếm. Cả Ma vực rung chuyển. Xiềng xích giam cầm hắn đứt tung, máu văng ra đỏ cả đất. Từng sợi Ma khí cuộn lên như rắn, quấn quanh người hắn, nhưng hắn không tránh.
“Nếu trời không cho ta đi, ta sẽ xé trời.”
Hắn lao lên, xuyên qua từng tầng phong ấn, mỗi tầng phá tan lại khiến thân thể rách toạc, máu chảy như mưa. Nhưng ánh sáng trong mắt hắn không tắt.
Trên Thiên Sơn, Trầm Hoa đang tàn.
Tô Ly nhìn cánh hoa rơi, lòng bỗng thấy sợ.
“Tại sao ta lại thấy như mất đi điều gì đó?”
Cô đưa tay hứng lấy cánh hoa cuối cùng. Trong khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi. Một tia sáng đỏ từ phương xa rạch ngang bầu trời, kéo theo tiếng sấm nổ.
“Ai… đang đến?”
Giọng nàng run run. Một bóng người từ trên cao rơi xuống, mang theo luồng khí đen và ánh sáng đỏ lẫn lộn. Hắn rơi xuống ngay giữa hồ, băng vỡ ra, nước tung tóe, hơi lạnh tỏa mịt mù.
Tô Ly sững sờ nhìn người nằm trong lòng hồ — y phục rách nát, gương mặt quen thuộc đến đau đớn. Dù đã khác xa hình dạng trong ký ức mơ hồ, nàng vẫn nhận ra.
“Ngươi… là ai?”
Người kia khẽ mở mắt, ánh nhìn mờ đục, môi bật ra một tiếng khàn khàn:
“Tô… Ly…”
Khoảnh khắc đó, bầu trời bừng sáng. Tuyết tan, gió lại thổi. Trên không trung, ánh trăng hiện ra — tròn và lạnh, soi xuống hai người bên hồ.
Hắn khẽ cười, máu vẫn trào ra nơi khóe môi.
“Ta nói rồi… nếu ngươi còn nhớ tên ta, ta sẽ tìm được ngươi.”
Tô Ly sững sờ, nước mắt tràn ra.
Nàng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ biết tim đập loạn, như gặp lại một điều đã mất từ lâu.
“Ta không nhớ… nhưng tim ta biết ngươi.”
Hàn Trì đưa tay chạm lên gò má nàng, ánh mắt dịu đi:
“Không sao. Ngươi có thể quên, ta sẽ nhớ thay.”
Rồi hắn ngất đi, thân thể rơi vào vòng tay nàng. Tô Ly ôm hắn, nhìn lên bầu trời mịt mù tuyết, nước mắt rơi không ngừng.
Một cơn gió khẽ thổi qua, mang theo hương trầm dịu nhẹ — mùi hương mà ba ngàn năm trước, chỉ có một người từng mang.