Ánh trăng phủ mờ mặt hồ. Hơi sương nhẹ như tấm lụa trắng, bay lượn quanh hai bóng người đang nằm bên bờ nước. Một người bất tỉnh, máu thấm đỏ cả áo. Một người ôm chặt lấy hắn, mắt rưng rưng nhìn bầu trời mờ xám.
Tô Ly không hiểu vì sao, tim nàng lại nhói đến thế. Trước mặt chỉ là một kẻ lạ, nhưng mỗi đường nét, mỗi hơi thở yếu ớt kia… đều khiến lòng nàng run lên. Cô cố áp tay vào vết thương trên ngực hắn, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
“Ngươi… đừng chết…”
Giọng nói của nàng khàn đi, pha chút run rẩy. Môi Hàn Trì mấp máy, khẽ gọi tên nàng một lần nữa — chỉ một chữ “Ly”, nhỏ thôi, nhưng như xé nát không gian.
Tô Ly giật mình. Tim nàng thắt lại, dường như có điều gì đó trong sâu thẳm trí nhớ đang gào thét muốn trỗi dậy, nhưng khi nàng cố nắm lấy, tất cả chỉ là mảnh khói mờ tan biến.
Bên hồ, đom đóm bay lên, ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên khuôn mặt người đang hôn mê. Trong ánh sáng ấy, gương mặt hắn hiền hòa, nhưng cũng mang vẻ cô độc đến đau lòng.
Tô Ly siết chặt tay. Cô không biết hắn là ai, không biết tại sao hắn biết tên mình, nhưng ánh mắt hắn khi mở ra — cái cách hắn gọi “Tô Ly” ấy, khiến tim cô như tan chảy.
Nàng quyết định mang hắn về.
Căn nhà gỗ nhỏ nằm nép giữa rừng đào phía sau núi Thiên Sơn, là nơi Tô Ly sống một mình từ khi “tỉnh lại” vài tháng trước. Nàng không có ký ức, chỉ biết mình thức dậy bên hồ, trong đêm trăng tròn. Một đạo sĩ già đã cứu nàng, nói nàng là “người được trời thương”, bảo ở lại giữ ngôi chùa nhỏ trên núi, giúp người làm lễ cầu phúc.
Nhưng đêm nay, vận mệnh lại đưa nàng về bên hồ ấy.
Tô Ly đặt Hàn Trì lên giường, lấy khăn lau máu trên người hắn. Tay nàng run rẩy, vì cảm nhận được hơi ấm mong manh đang dần tan đi. Cô tìm thuốc, băng bó vết thương, rồi châm ngọn nến nhỏ. Ánh nến chiếu lên gương mặt hắn, làm nổi bật hàng mi dài, sống mũi cao, và đôi môi tái nhợt.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Nàng khẽ hỏi, nhưng hắn không trả lời.
Đêm dài lặng lẽ trôi. Ngoài kia, tuyết rơi nhẹ, lẫn trong gió là tiếng chuông chùa xa xăm.
Hàn Trì chìm trong mộng. Trong giấc mộng ấy, hắn thấy một vườn hoa trắng. Giữa vườn hoa, Tô Ly đứng đó, váy dài phấp phới, mỉm cười quay đầu nhìn hắn.
“Hàn Trì, nếu có kiếp sau, ta muốn được làm người.”
“Nếu có kiếp sau, ta sẽ đi cùng ngươi.”
Hắn vươn tay, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào, hình ảnh ấy liền vỡ tan. Tro hoa bay đầy trời, hóa thành sợi khói cuộn lấy cổ họng hắn.
“Ngươi… đừng đi!”
Hắn bật dậy, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo. Thân thể đau rát, nhưng ánh mắt lại hoang mang như kẻ vừa mất đi cả thế giới.
Phải một lúc sau, hắn mới nhận ra mình không còn trong Ma vực. Không còn xiềng xích, không còn tiếng gào khóc của vạn linh hồn. Trước mặt hắn là gian phòng gỗ nhỏ, ánh nến vàng, và mùi hương dịu ngọt của cánh hoa đào.
Khi hắn ngẩng đầu, bắt gặp dáng người đang ngồi bên cửa sổ — Tô Ly.
Nàng đang ngủ gục trên bàn, mái tóc buông rơi phủ nửa gương mặt, đôi mi cong dài khẽ rung. Ánh trăng hắt lên người nàng, khiến nàng trông như một giấc mơ.
Hắn nhìn rất lâu. Lâu đến mức tim bắt đầu run.
Ba ngàn năm đợi, cuối cùng hắn cũng thấy lại gương mặt ấy. Nhưng đôi mắt nàng không còn ánh nhìn xưa, linh hồn nàng cũng không còn nhớ.
Hắn bước lại gần, khẽ đưa tay vuốt sợi tóc rơi bên má nàng.
“Ta tìm ngươi suốt ba ngàn năm…
Giờ ngươi ở đây, mà không còn nhớ ta nữa sao?”
Hắn cười khẽ, nụ cười chứa cả cay đắng lẫn dịu dàng.
Đầu ngón tay chạm vào da nàng, lạnh như tuyết.
Đột nhiên, Tô Ly giật mình tỉnh dậy.
“Ngươi tỉnh rồi?” — giọng nàng nhẹ, mang chút ngạc nhiên.
Hàn Trì nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như chứa cả bầu trời sao. Hắn gật nhẹ, môi khẽ nhếch:
“Là ngươi cứu ta?”
“Phải. Ngươi ngã bên hồ, ta đưa ngươi về. Ngươi mất máu nhiều lắm, còn vết thương lạ…”
Nàng cúi nhìn ngực hắn, nơi băng trắng đã thấm máu hồng.
Hắn im lặng, rồi khẽ nói:
“Chỉ là vết cũ thôi. Cảm ơn ngươi.”
Giọng hắn trầm ấm, hơi khàn, nhưng mỗi chữ lại như có ma lực, khiến Tô Ly nhất thời không dám ngẩng đầu.
Một lát sau, nàng quay người rót nước. Hàn Trì nhìn dáng nàng nghiêng nghiêng bên ánh nến, cảm giác quen thuộc lại tràn về. Đôi tay hắn siết chặt, lòng nhói đau.
“Tên ngươi là gì?” — nàng hỏi khi đưa chén nước.
“Hàn Trì.”
Tô Ly hơi sững người, chén nước suýt rơi.
Không hiểu vì sao, cái tên ấy vừa vang lên, đầu nàng bỗng đau nhói. Một hình ảnh vụt qua — một bầu trời đầy tro trắng, một người đàn ông áo choàng trắng quay lưng, máu đỏ rơi xuống tuyết.
Nàng ôm đầu, lùi lại.
“Ngươi sao thế?” — Hàn Trì vội đứng dậy, đỡ lấy nàng.
Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lan ra, khiến cơn đau dịu lại.
Tô Ly mở mắt, nhìn hắn, đôi mắt mờ sương.
“Ta… hình như từng nghe tên đó rồi.”
Hàn Trì sững sờ. Cả thế giới dường như ngừng thở. Hắn nắm chặt tay nàng, giọng run khẽ:
“Ngươi nhớ ra sao?”
“Ta không biết… chỉ là cảm giác… rất quen. Giống như đã từng gọi tên đó rất nhiều lần.”
Nước mắt Tô Ly bất giác rơi xuống.
Hàn Trì cúi đầu, môi khẽ run, tay siết lại như sợ nếu buông ra nàng sẽ tan biến.
“Đừng cố nhớ. Nếu trời bắt ngươi quên, ta sẽ kể lại thay.”
“Kể…?”
“Ừ. Về chuyện của chúng ta.”
Nàng nhìn hắn, ánh nến phản chiếu trong mắt cả hai người, như hai vì sao rơi vào cùng một bầu trời.
Những ngày sau đó, Hàn Trì ở lại căn nhà nhỏ ấy. Tô Ly chăm sóc hắn, còn hắn lặng lẽ dõi theo nàng từng cử chỉ. Hắn không dám nói thật, rằng hắn từng là Thần, rằng nàng từng là linh hoa nở trong tay hắn.
Mỗi đêm, khi nàng ngủ, hắn ngồi bên hiên, nhìn hoa đào rơi. Hắn nhớ lời Thiên Mệnh:
“Nếu ngươi không buông, luân hồi sẽ rối. Cả trời đất sẽ trả giá.”
Nhưng hắn không sợ. Hắn đã trả giá ba ngàn năm rồi, có gì đáng nữa?
Một đêm, Tô Ly ngồi thắp đèn, nhìn ra sân. Hắn đến gần, ngồi cạnh, giọng nhẹ:
“Ngươi vẫn không ngủ?”
“Ta hay mơ lạ. Trong mơ có tuyết, có hồ, có người gọi ta bằng cái tên này… nhưng ta không thấy rõ mặt.”
“Hắn nói gì với ngươi?”
“Hắn bảo… đừng sợ, ta sẽ tìm ngươi.”
Hàn Trì khẽ run. Giọng hắn trầm thấp như gió đêm:
“Ngươi có tin không?”
“Ta không biết. Nhưng mỗi lần nghe câu đó, ta lại muốn khóc.”
Hắn im lặng. Một lúc sau, khẽ cười.
“Thế thì… có lẽ hắn đã giữ lời rồi.”
Tô Ly nhìn hắn, không hiểu ý. Ánh trăng phản chiếu trong mắt hắn, sâu đến mức nàng thấy chính mình trong đó.
Đột nhiên, gió nổi lên. Từ xa vang đến tiếng gọi của đạo sĩ già – người từng cứu Tô Ly:
“Ly nhi! Ngươi không được gần kẻ kia! Hắn là yêu, không phải người!”
Lời nói như sấm đánh giữa trời. Tô Ly kinh ngạc, còn Hàn Trì khẽ nhắm mắt. Hắn biết rồi, Thiên giới đã phát hiện hắn phá phong ấn.
Từng luồng ánh sáng vàng lóe lên giữa rừng, Thiên binh hiện ra, gươm trong tay phát sáng rực.
“Hàn Trì! Ngươi phản lệnh Thiên Đế, vượt Ma vực lên nhân gian! Mau nộp mình!”
Hàn Trì quay đầu nhìn Tô Ly. Ánh mắt hắn dịu hẳn đi.
“Đừng sợ. Ta sẽ không để ai chạm vào ngươi.”
“Ngươi… là ai thật sự?” — Tô Ly lùi lại, giọng run run.
“Ta từng là Thần giữ Thiên Sơn. Còn ngươi… là hoa trắng nở trong tay ta.”
Tô Ly chết lặng. Nàng nhìn hắn, nhớ lại từng giấc mơ, từng tiếng gọi trong gió.
Tất cả ghép lại, như một mảnh ký ức bị phong ấn vỡ ra.
“Hàn… Trì…”
Nàng thốt lên, nước mắt ứa ra.
Thiên binh lao đến. Hàn Trì rút kiếm, linh lực bùng nổ. Bầu trời nứt ra, sấm chớp giáng xuống, ánh sáng đỏ bao phủ cả vùng núi.
“Ta đã mất nàng một lần rồi… lần này, ai dám cướp nữa?”
Hắn tung kiếm, ánh kiếm như rạch toang trời đất. Từng đạo ánh sáng va chạm, nổ tung, thổi bay cả cánh rừng.
Tô Ly chỉ kịp chạy đến, ôm hắn từ phía sau.
“Đừng nữa! Hàn Trì, đừng giết họ! Thiên giới sẽ không tha cho ngươi!”
“Ta không cần thiên giới. Ta chỉ cần ngươi.”
Lời ấy vừa dứt, cả trời đất run chuyển. Một tia sét giáng xuống, đập thẳng vào người Hàn Trì. Máu văng ra, hắn vẫn ôm chặt nàng, che trọn thân thể nhỏ bé khỏi ánh sáng trời.
“Ngươi đi đi…” — giọng hắn yếu dần, “Đừng quay lại.”
“Không! Ta không đi! Ta nhớ rồi… ta là Tô Ly! Ta là hoa của ngươi!”
Câu nói ấy như đốt cháy toàn bộ Ma khí trong hắn. Ánh sáng đỏ từ người hắn tỏa ra, hòa với ánh sáng của trời, tạo thành luồng sáng tím rực rỡ. Thiên binh kinh hãi rút lui.
Còn Hàn Trì – máu chảy từ miệng, nụ cười vẫn dịu dàng.
“Nếu có lần nữa… ta vẫn chọn yêu ngươi.”
Tô Ly bật khóc, ôm lấy hắn.
“Đừng nói như vậy, ta không cần kiếp sau! Chỉ cần ngươi ở đây!”
Hắn khẽ đặt tay lên ngực nàng.
“Tim ngươi… đang đập cùng ta.”
Ánh sáng quanh họ dần yếu. Bầu trời thôi giận dữ. Tuyết rơi trở lại, nhẹ như tro hoa.
Giữa cơn mưa trắng ấy, Hàn Trì ngã xuống, nụ cười chưa kịp tắt.
Tô Ly gào lên, tiếng khóc xé toạc màn đêm. Nàng cúi xuống, hôn lên môi hắn, đôi mắt sáng rực như ánh trăng vỡ.
“Ngươi nói sẽ tìm ta…
Vậy đời này, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Nàng ôm hắn, linh khí trong người tự động trỗi dậy. Ánh sáng từ thân thể nàng bùng lên, lan ra khắp núi. Mùi hương Trầm Hoa lại tỏa ra — dịu dàng, thánh khiết, buồn đến nao lòng.
Khi ánh sáng tan, chỉ còn lại hồ nước yên lặng.
Một cánh hoa trắng trôi trên mặt hồ, không gốc không rễ, nhưng ánh sáng trong nó vẫn rực rỡ — như giấc mộng chưa phai của hai linh hồn từng yêu.