trầm hoa không tán

Chương 5: HOA NỞ DƯỚI NHÂN GIAN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa xuân rơi nhẹ.

Trên phố nhỏ của trấn Thanh Dương, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng xen lẫn tiếng chuông chùa ngân xa. Phía cuối con đường là một quán trà nhỏ, cửa gỗ sơn màu trầm, trước hiên treo chiếc đèn lồng trắng có chữ “Trầm” viết bằng mực son. Mỗi khi gió thổi, đèn lại đong đưa, phát ra tiếng lách cách nhỏ, nhẹ mà dai dẳng như tiếng thở dài của thời gian.

Tô Ly đứng trong quán, tay áo xắn cao, đang châm nước nóng vào ấm trà. Hơi nước bốc lên mờ ảo, hương hoa nhài thoang thoảng lan khắp gian phòng.

Nàng không nhớ mình đến nơi này từ bao giờ. Chỉ biết một năm trước, nàng tỉnh lại bên bờ sông, không ký ức, không tên. Người dân trong trấn thấy nàng đẹp như tiên, lại lặng lẽ, nên gọi nàng là Tô Ly – vì mỗi khi nàng đi qua, cánh hoa trầm trong gió cũng khẽ rung như chào đón.

Nàng nhận cái tên ấy mà không phản đối. Có lẽ vì trong sâu thẳm, hai chữ ấy khiến tim nàng dịu lại, như một khúc nhạc từng nghe nhiều lần trong mộng.

Cuộc sống nhân gian trôi chậm.

Ngày pha trà, đêm nghe mưa, sáng ngắm trăng.

Đôi khi nàng nghe tiếng chuông chùa xa, lòng lại trống rỗng lạ kỳ. Có những đêm, nàng mơ thấy tuyết rơi, thấy hồ nước phản chiếu ánh trăng, thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng quay lưng. Mỗi lần tỉnh dậy, mắt nàng ươn ướt, nhưng chẳng thể nhớ rõ mặt hắn.

Chiều hôm đó, trời đổ mưa.

Một người đàn ông lạ ghé vào quán trà, áo choàng ướt đẫm, kiếm sau lưng gói trong vải đen. Dáng hắn cao, lưng thẳng, gương mặt tuấn tú nhưng mang vẻ mệt mỏi. Mưa chảy theo tóc hắn xuống cổ, in dấu trên y phục như vệt máu mờ.

“Khách quan muốn dùng gì?” — Tô Ly hỏi, giọng nhẹ, hơi khàn vì gió.

Người kia ngẩng đầu. Đôi mắt hắn đen sâu, trong khoảnh khắc bắt gặp ánh nhìn của nàng, cả thế giới như khựng lại. Hắn sững sờ, ngón tay khẽ run.

“Ngươi…” — hắn khẽ thốt lên, giọng khản, “ta từng… gặp ngươi chưa?”

Tô Ly hơi ngẩn ra, rồi khẽ cười:

“Ta không nghĩ vậy. Quán trà nhỏ này chẳng có gì đặc biệt, khách qua đường nhiều lắm.”

Hắn nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt dường như muốn xuyên qua tầng sương ký ức mờ nhạt nào đó, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu.

“Cho ta một bình trà trầm.”

Nàng gật đầu, xoay người rót nước. Từng động tác đều chậm rãi, mềm mại như nước chảy. Hơi trà bốc lên, mùi hương thoảng qua, mang theo cảm giác quen thuộc không thể diễn tả. Hắn khẽ hít sâu, tim đập mạnh một nhịp — hệt như vừa chạm vào một mảnh quá khứ.

“Trà này… ngươi tự ướp?”

“Phải. Hương trầm pha với hoa trắng, ta gọi là Trầm Hoa Trà.”

Hắn khẽ nhíu mày.

“Trầm… Hoa?”

Âm thanh đó khiến đầu hắn nhói lên, như có hàng trăm tiếng vọng trong đầu.

Hoa trắng. Tro bay. Lời hứa.

“Ngươi sao thế?” — Tô Ly lo lắng hỏi.

“Không sao.” — hắn hít một hơi, khẽ cười. “Chỉ là… tên trà của ngươi khiến ta nhớ điều gì đó, nhưng không nhớ rõ.”

“Có lẽ là ký ức xa xưa.”

“Có lẽ vậy.”

Hắn nâng chén trà, nhấp một ngụm, mùi hương ấm lan ra đầu lưỡi. Lạ thay, trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy tuyết rơi, thấy bầu trời trắng xóa, thấy một người con gái mặc y phục trắng quay lại, mỉm cười giữa gió.

“Nếu có lần sau, ta vẫn chọn yêu ngươi.”

Giọng nói ấy vang trong đầu, khiến hắn sững người.

Chén trà trong tay run khẽ.

“Ngươi thật ổn chứ?” — Tô Ly hỏi lần nữa.

“Phải… ổn. Ta chỉ hơi choáng thôi.”

Nàng rót thêm nước. Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nói gì thêm.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi — những hạt mưa nhỏ rơi trên mái ngói, rơi vào lòng bàn tay ai đó, lạnh buốt nhưng khiến tim ấm lạ.

Từ hôm ấy, người đàn ông ấy thường ghé quán.

Hắn nói tên mình là Hàn Trì, là kiếm khách đi khắp nơi tìm lại ký ức đã mất sau một trận trọng thương.

Lúc nghe tên ấy, Tô Ly khẽ sững. Cảm giác như trời đất ngừng lại. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm chiếc đèn lồng trắng ngoài hiên đung đưa, ánh sáng phản chiếu vào mắt nàng.

Nàng cúi đầu, giấu đi cơn run nhẹ ở ngón tay.

“Tên thật đẹp.” — nàng khẽ nói.

“Ta không biết vì sao mình có tên này. Khi tỉnh lại, trong lòng chỉ còn hai chữ ấy, và một giấc mộng lặp đi lặp lại.”

“Giấc mộng gì?”

“Ta mơ thấy một đóa hoa trắng cháy thành tro. Và một người con gái… nhưng ta không thấy mặt.”

Hơi thở của Tô Ly khựng lại.

Mùi trà bỗng nhạt đi, lòng nàng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ — như thể thế giới này đang lặng lẽ tái diễn điều gì đã từng xảy ra.

“Có lẽ là chuyện cũ của ngươi.”

“Có lẽ.” — Hắn cười, nụ cười dịu nhưng ánh mắt xa xăm. “Nhưng ta nghĩ… nếu gặp lại người đó, dù nàng không nhớ ta, ta cũng sẽ nhận ra.”

Ánh mắt hắn hướng về nàng. Cái nhìn ấy dịu dàng đến mức khiến nàng phải tránh đi, tim đập loạn nhịp.

Thời gian dần trôi.

Mỗi sáng, Hàn Trì quét sân, sửa lại mái ngói dột. Mỗi chiều, hắn ngồi trong quán, kể cho nàng nghe chuyện giang hồ, còn nàng thì pha trà, lặng lẽ ngồi bên.

Hai người chẳng cần nói nhiều, nhưng khoảng lặng giữa họ lại đầy ấm áp — như thể họ đã cùng nhau sống rất nhiều năm.

Đêm trăng rằm, nàng đứng bên hiên, gió mơn man mái tóc. Hàn Trì đến gần, đặt chiếc áo choàng lên vai nàng.

“Đêm lạnh đấy.”

“Cảm ơn.”

“Tô Ly.” — hắn gọi khẽ.

“Ừ?”

“Ngươi có tin vào định mệnh không?”

“Ta không biết. Nhưng nếu có, ta nghĩ định mệnh luôn thích trêu đùa con người.”

Hắn cười. Nụ cười của hắn mang chút cô đơn.

“Ta nghĩ, định mệnh cũng có khi là lời hứa từ kiếp trước.”

Tô Ly nhìn hắn. Đôi mắt hắn phản chiếu ánh trăng, sâu không thấy đáy.

Trong lòng nàng dấy lên nỗi sợ — sợ rằng nếu nhớ lại, thế giới này sẽ sụp đổ. Nhưng nàng không biết rằng, ở góc kia của bầu trời, những sợi tơ đỏ đang dần sáng lên, nối lại hai linh hồn đã lạc mất.

Hôm sau, trấn Thanh Dương đón đoàn hành hương từ Thiên Châu. Trong đám đông, một người khoác áo vàng, cầm pháp trượng, nhìn thấy Hàn Trì liền khựng lại. Đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc rồi nghi hoặc.

“Thần khí… không sai, là hắn.”

Tối ấy, khi Hàn Trì rời quán, người kia lén theo. Dưới bóng cây cổ thụ ngoài trấn, ánh trăng chiếu xuống gương mặt quen thuộc — chính là Thượng Thần Kỳ Lân năm nào.

“Ngươi không chết?” — hắn khẽ nói.

Hàn Trì xoay người, đôi mắt không còn ánh máu, chỉ còn sự tĩnh lặng.

“Ta không còn là Thần. Chỉ là kẻ phàm mất trí nhớ.”

“Trời đã cho ngươi luân hồi, ngươi dám trái lại ư? Nếu nhớ ra tất cả, cả nhân gian này sẽ bị nuốt chửng!”

“Vậy sao? Nhưng ta chỉ muốn biết… nàng có hạnh phúc không.”

Kỳ Lân siết pháp trượng, ánh sáng lóe lên.

“Ngươi chưa hiểu, nàng cũng là linh hoa tái sinh. Nếu hai ngươi chạm lại, luân hồi sẽ rối, sinh linh chịu khổ!”

Hàn Trì cười khẽ.

“Vậy để ta chịu thay nàng.”

Lời nói vừa dứt, gió thổi mạnh, lá bay mù mịt. Kỳ Lân giơ pháp trượng, nhưng rồi dừng lại. Nhìn ánh mắt của Hàn Trì, hắn chỉ có thể thở dài.

“Ngươi chưa từng thay đổi. Đến khi tro hoa tàn, vẫn chọn nàng.”

Rồi hắn quay lưng rời đi, để lại một câu vọng lại:

“Nếu nàng nhớ lại, thiên đạo sẽ mở phán quyết. Khi ấy… đừng trách ta.”

Đêm ấy, Tô Ly lại mơ.

Trong mơ, nàng thấy một hồ nước đóng băng, thấy cánh hoa trắng bay khắp nơi, nghe tiếng gọi xa xăm:

“Tô Ly, đừng sợ…”

Nàng bật dậy, tim đập thình thịch. Mồ hôi thấm ướt áo.

Ngoài cửa, ánh trăng lạnh chiếu xuống, Hàn Trì đang ngồi bên hiên, tay cầm thanh kiếm, ánh mắt nhìn về phía xa.

Nàng bước đến.

“Ngươi không ngủ sao?”

“Không ngủ được. Cảm giác như có điều gì sắp đến.”

“Điều gì?”

“Một điều mà ta từng hứa.”

Tô Ly im lặng. Gió lướt qua, mang theo mùi hoa trầm. Hắn quay sang, nhìn nàng thật lâu.

“Tô Ly… nếu ta nói, ta từng yêu ngươi, ngươi có tin không?”

“Ta không biết.” — nàng cười khẽ, nước mắt bất chợt rơi. “Nhưng tim ta bảo rằng, ta đã chờ câu đó rất lâu rồi.”

Khoảnh khắc ấy, ánh trăng như vỡ ra, rơi thành hàng ngàn mảnh sáng. Một luồng linh khí mờ từ cơ thể họ bốc lên, hai linh hồn bắt đầu hòa vào nhau.

Trong không trung, tiếng chuông ngân xa.

Thiên mệnh bắt đầu chuyển động.

Nhưng lúc này, cả hai chẳng còn quan tâm.

“Nếu trời muốn ta quên, ta sẽ nhớ thay ngươi.”

“Nếu trời muốn ta chết, ta sẽ sống vì ngươi.”

Họ ôm nhau, giữa mưa hoa trắng đang rơi.

Cánh hoa nở rộ khắp sân, từng cánh mang ánh sáng dịu như sương.

Dưới nhân gian, hoa trắng lại nở — báo hiệu một kiếp duyên chưa tàn, một lời hứa chưa phai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×