Gió nhẹ thổi qua mái hiên điện Huyền Minh. Mùi trầm hương vẫn nhạt nhòa trong không khí, nhưng Hàn Trì chẳng bao giờ đốt loại hương này. Hắn vốn không thích hương nồng, chỉ thích mùi nhẹ thanh như gió cuối đông trên Thiên Sơn — thứ hương nhạt đến mức thoảng qua là biến mất, nhưng mỗi khi nhớ lại lại khiến người ta đau tận tâm can.
Bàn tay hắn khẽ siết lại, trong lòng bàn tay, một cánh hoa nhỏ bé ẩn hiện ánh sáng xanh nhạt. Đóa hoa này hắn giữ suốt ngàn năm, là tàn tích duy nhất còn sót lại sau khi nàng hóa tro bụi.
“Chủ thượng.” Giọng A Ảnh vang lên, trầm thấp, cẩn trọng. “Phía Tây vực truyền tin — tế phẩm đã được đưa đến Ma điện. Có cần thuộc hạ…”
Hàn Trì ngắt lời: “Không cần. Đưa thẳng vào Hắc điện. Không ai được chạm vào nàng.”
A Ảnh ngẩng đầu, định hỏi, nhưng thấy ánh mắt của hắn liền cúi xuống. Trong đôi mắt đỏ sẫm ấy, phản chiếu cả một tầng hơi sương. Không ai hiểu nổi tâm ý của Ma tôn — hắn tàn nhẫn, tuyệt tình, lại vẫn giữ một góc mềm yếu chẳng ai dám chạm đến.
Hàn Trì đứng dậy. Tấm áo đen dài quét qua nền đá, vạt áo như dải mây đêm bị gió lướt qua. “Một ngàn năm rồi,” hắn khẽ nói, “ngay cả khi nàng không còn, ta vẫn nghe được hương hoa ấy mỗi khi trời trở lạnh.”
Tô Ly mở mắt.
Trước mắt nàng là một đại điện trầm tối, ánh sáng leo lắt từ đuốc hai bên phản chiếu lên những trụ đá khổng lồ khắc hình ma thú. Không khí nơi này lạnh đến tê dại, từng hơi thở đều hóa thành sương mỏng.
Nàng cố gắng cử động, nhưng cổ tay đã bị trói bằng dây đỏ mảnh, không đau, chỉ khiến cơ thể mất đi sức lực.
“Đây… là đâu?” – giọng nàng run rẩy, rất nhỏ.
Một bóng đen xuất hiện, bước chân gần như không phát ra tiếng. Nam nhân ấy khoác hắc y, tóc dài buộc hờ bằng dải lụa bạc, đôi mắt như chứa cả vực sâu. Khi hắn nhìn nàng, ánh nhìn ấy vừa lạnh, vừa… quen thuộc một cách kỳ lạ.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Giọng nói đó khàn khàn, không mang chút cảm xúc, nhưng trong phút chốc, tim Tô Ly bỗng đập loạn.
Nàng khẽ hỏi: “Ngài là ai?”
“Ma tôn.” – hắn đáp gọn, mắt khẽ khép lại. – “Ngươi là tế phẩm được dâng lên ta. Chỉ cần ngươi chịu ở lại, mạng ngươi sẽ còn.”
Tô Ly hoảng hốt, giọng nghẹn lại: “Tế phẩm? Tôi… tôi không hiểu…”
Hắn không trả lời, chỉ đưa tay ra.
Bàn tay hắn lạnh, nhưng khi ngón tay chạm vào cổ nàng, một luồng khí ấm dịu dàng lan khắp cơ thể. Trong phút chốc, Tô Ly cảm thấy như đang chìm trong làn sương trắng. Cảnh vật đổi thay — trong đầu nàng thoáng hiện một mảnh ký ức mờ nhạt: một vườn hoa, ánh trăng, và một giọng nói trầm thấp:
“Nếu ngươi tan, ta sẽ theo gió mà tìm.”
Nàng bật thốt: “Là… ai?”
Hàn Trì khựng lại. Cánh tay hắn dừng giữa không trung, ánh mắt dao động trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng trở lại lạnh lẽo.
“Ngươi nhớ cái gì?”
Tô Ly siết chặt vạt áo, giọng yếu ớt: “Không… chỉ là… một giấc mơ.”
Hàn Trì xoay người. “Giấc mơ?” – Hắn khẽ cười, nụ cười lạnh như băng. – “Có những giấc mơ, dù ngươi quên, nó vẫn không buông tha ngươi.”
Ngày hôm sau, Tô Ly được đưa đến một gian tẩm điện nhỏ trong Ma điện. A Ảnh là người mang thức ăn đến. Dù hắn là linh thú, vẻ ngoài lại trông như một thiếu niên tầm mười bảy tuổi, đôi mắt sáng và giọng nói nhẹ nhõm hơn chủ nhân rất nhiều.
“Cô là tế phẩm hả?” – hắn hỏi, tò mò. – “Trước giờ, những ai được đưa tới đây, chẳng ai sống lâu.”
Tô Ly nắm chặt chén nước trong tay, giọng nhỏ: “Ta… không muốn chết.”
A Ảnh nhún vai: “Vậy thì đừng khiến ngài ấy khó chịu. Ma tôn ghét nhất là người khóc.”
Nàng im lặng. Trong đầu chỉ còn vang lên tiếng của hắn đêm qua — giọng nói vừa quen, vừa xa, cứ quẩn quanh mãi không dứt.
Đêm xuống. Trăng treo giữa trời, ánh sáng len qua khung cửa sổ chiếu lên mặt đất. Tô Ly nằm đó, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương lạ — hương hoa trầm, rất nhạt.
Nàng xoay người. Trong bóng tối, Hàn Trì đứng đó, yên lặng nhìn nàng.
“Ngài…” – nàng ngồi dậy, giọng khẽ run – “Tại sao… lại đến đây?”
“Ta không biết.” – hắn đáp, giọng thấp. – “Có lẽ vì hương hoa này.”
Hắn tiến lại gần, ngồi xuống cạnh giường. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng nghe rõ tiếng tim mình đập. Hàn Trì cúi đầu, ngón tay khẽ chạm lên cổ nàng, nơi có vết mờ hình cánh hoa.
“Ngươi có biết không?” – hắn hỏi, giọng rất nhỏ. – “Cánh hoa này, ta từng chôn dưới tuyết Thiên Sơn.”
Tô Ly không hiểu, chỉ nhìn hắn, ánh mắt lo sợ xen lẫn tò mò.
Hắn cười, nụ cười lạnh như đêm đông. “Có lẽ, ngươi chính là mảnh linh hồn của nàng… của đóa hoa năm ấy.”
Tô Ly thẫn thờ. “Ngài nói… ta là ai đó khác?”
“Không. Ngươi vẫn là ngươi.” – Hắn rời mắt, giọng khẽ – “Chỉ là… định mệnh không tha cho ai cả.”
Khoảnh khắc ấy, ánh trăng ngoài khung cửa như run rẩy. Một cơn gió thổi qua, khiến cánh hoa trên tay Hàn Trì bay đi, hóa thành ánh sáng lấp lánh, tan vào hư không.
Tô Ly khẽ gọi: “Ngài…”
Hắn đứng dậy, bóng dáng hòa vào bóng đêm, chỉ để lại lời nói văng vẳng:
“Đừng cố nhớ. Có những ký ức, nếu tỉnh ra, ngươi sẽ không chịu nổi.”
Khi cánh cửa đóng lại, Tô Ly mới nhận ra bàn tay mình run rẩy. Nàng siết chặt vạt áo, trong đầu tràn ngập hình ảnh mơ hồ: tuyết trắng, hoa rơi, và một đôi mắt đỏ sẫm.
Bên ngoài, trời đổ sương. Hàn Trì đứng giữa hành lang dài, ánh mắt trầm xuống. A Ảnh xuất hiện sau lưng hắn, chậm rãi nói:
“Chủ thượng, ngài thật sự tin… cô ấy là tiên linh tái sinh?”
Hàn Trì không đáp. Chỉ khẽ đưa tay lên, hứng lấy giọt sương rơi trên đầu ngón tay. Giọt sương tan ra, hóa thành làn khói trắng, hệt như hôm đó — khi nàng hóa thành tro bay theo gió.
“Không cần tin.” – hắn nói khẽ – “Chỉ cần nàng còn ở đây.”
Cùng lúc đó, trên Thiên giới, Minh Giác tiên quân mở mắt giữa vầng sáng. Trong chén ngọc trước mặt hắn, nước phản chiếu hình ảnh một cô gái đang ngồi trong bóng tối, ánh trăng chiếu lên gương mặt dịu dàng.
“Cuối cùng… linh hồn ấy vẫn tái sinh.” – giọng hắn khẽ run. – “Nhưng tại sao… lại ở cạnh hắn?”
Phía sau, một nữ tiên thấp giọng hỏi: “Tiên quân… có cần chúng thần hạ phàm đón người về không?”
Minh Giác khẽ lắc đầu: “Không. Mọi việc… để ta tự xử lý.”
Hắn khép chén ngọc lại, ánh mắt trở nên u tối. Trong đó không chỉ là lo lắng — còn có thứ gì đó sâu hơn, nặng hơn, như ghen, như hối hận.
“Nếu ngươi quên hắn,” hắn khẽ nói, “ta sẽ khiến ngươi nhớ lại — dù phải nghịch cả thiên đạo.”
Cuối đêm, tuyết bắt đầu rơi. Ở Ma vực, một đóa hoa nhỏ nở giữa khe đá lạnh, tỏa hương mỏng manh — chính là mùi hương Hàn Trì nghe thấy năm xưa.
Hắn đứng nhìn hoa, nụ cười thoáng qua rất nhẹ, như không.
“Ngươi vẫn còn tìm đến ta sao…?”
Cơn gió thổi mạnh, mang theo hương hoa tan trong không trung.
Giữa trời đất mịt mờ ấy, hắn khẽ nhắm mắt lại — và ở một nơi rất xa, trong giấc mơ, Tô Ly cũng nhìn thấy cánh hoa ấy, khẽ mỉm cười trong vô thức.
“Dù hồn tan nơi tận cùng Ma vực, hương hoa vẫn tìm về.
Bởi vì ngươi từng hứa — sẽ theo gió mà tìm ta.”