trẫm yêu ngươi, báo thù cũng được

Chương 3: Tạm biệt quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh bình minh chiếu qua tán lá rừng, nhuộm lên thân hình Lạc Thần Du một màu vàng nhạt. Nàng đứng trước cửa ngôi nhà gỗ, nơi đã trở thành chốn trú ẩn của mình suốt nhiều tháng qua. Trước mắt là con đường dài dẫn đến kinh thành, nơi chứa đầy kỷ niệm ngọt ngào lẫn tang thương. Nhưng giờ đây, nàng biết rằng mình không còn là cô tiểu thư Lạc gia ngày xưa nữa.

Lão thần quân đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị: “Hôm nay, ngươi sẽ rời khỏi nơi này. Phải nhớ, ngươi không còn là Lạc Thần Du của quá khứ. Khi ra khỏi rừng, mọi người sẽ không biết ngươi là ai. Ngươi phải học cách trở thành người khác, để khi quay lại kinh thành, kẻ thù không nhận ra, còn ngươi… sẽ có tất cả lợi thế.”

Nàng cúi đầu, lòng trĩu nặng. Quá khứ, gia tộc, người thân… tất cả đều đã ra đi. Nỗi đau ấy vẫn còn đó, nhưng giờ đây, nàng phải biến nó thành sức mạnh, thành động lực để tiếp tục bước đi. “Ta hiểu,” nàng thưa, giọng trầm nhưng kiên định, “Ta sẽ biến mất… nhưng một ngày, kẻ thù sẽ biết, Lạc Thần Du chưa bao giờ chết.”

Lão thần quân gật đầu, rồi trao cho nàng một chiếc bình nhỏ chứa thuốc độc nhẹ – đủ để làm người khác tưởng nàng đã chết. “Khi ngươi đến rừng cạn bên kia kinh thành, hãy dùng nó. Ngươi phải giả chết thật hoàn hảo. Sau đó, không ai được biết ngươi sống. Ngươi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, với danh tính mới, và với mục tiêu duy nhất: trả thù.”

Ngày hôm ấy, Lạc Thần Du bước đi trên con đường mòn xuyên rừng. Gió thổi qua tóc nàng, mang theo hương lá ẩm ướt và mùi hoa rừng, nhưng trong lòng nàng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: sống để trả thù. Mỗi bước đi, nàng nhắc nhở mình không được phép yếu đuối, không được phép ngoảnh lại, và không được phép quên nỗi đau này.

Đến trưa, nàng dừng chân bên bờ suối nhỏ, rửa mặt bằng dòng nước lạnh, nhìn mình trong tấm gương phản chiếu. Khuôn mặt trẻ thơ ngày xưa đã biến mất. Thay vào đó là một cô gái với đôi mắt sắc lạnh như băng, mái tóc dài buông xuống nhưng mang dáng vẻ kiêu hãnh và tự tin. Lạc Thần Du tự nhủ: “Ngày hôm nay, Lạc Thần Du chết. Ngày mai, nàng sẽ sống dưới một tên gọi khác, với sức mạnh và trí tuệ mới.”

Buổi tối, nàng tới bìa rừng cạn, nơi đã được lão thần quân chỉ định. Trong màn đêm mờ ảo, nàng uống bình thuốc độc giả chết. Cảm giác chóng mặt lan tỏa khắp cơ thể, và nàng gục xuống như một người đã tuyệt vọng. Từng nhịp tim chậm dần, nhịp thở yếu ớt… nhưng trong đầu nàng, vẫn vang lên lời nhắc nhở của lão thần quân: “Ngươi phải sống để trả thù.”

Khi bóng đêm nhường chỗ cho bình minh, một nhóm người từ thị trấn gần đó phát hiện nàng, tưởng cô là một kẻ lạc đường và đã qua đời. Họ bế nàng vào trong một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ suối, không ai biết rằng người này chính là Lạc Thần Du. Nàng tỉnh dậy sau vài ngày, cơ thể yếu ớt nhưng linh hồn không hề lay chuyển. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tinh thần; nàng biết rằng phải hành động ngay, phải thay đổi hoàn toàn.

Trong thời gian phục hồi, nàng bắt đầu học cách trở thành người khác. Lão thần quân đã chuẩn bị cho nàng những bí danh, những danh tính khác nhau. Cuối cùng, nàng chọn tên Diệp Vân, một cô gái xuất thân bình thường nhưng thông minh, sắc sảo và mang trong mình sức mạnh tiềm ẩn. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, đôi mắt lạnh lùng nhưng lấp lánh trí tuệ, nàng biến mất khỏi bóng dáng tiểu thư Lạc Thần Du yếu đuối ngày xưa.

Thời gian trôi qua, dưới thân phận Diệp Vân, nàng học thêm cách giao tiếp trong xã hội, hiểu cách vận dụng quyền lực, tạo dựng liên minh và xây dựng các mối quan hệ. Nàng biết rằng báo thù không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần chiến lược, kiên nhẫn và khả năng thao túng người khác. Mỗi buổi tối, khi đốt nến học binh pháp, nàng lại nhớ về ngày tang thương của gia tộc, nhắc nhở bản thân rằng nỗi đau ấy chính là con dao sắc bén nhất của mình.

Một buổi chiều, khi đứng trên đồi nhìn ra xa, nàng nhận ra mình đã trưởng thành. Không còn là cô tiểu thư sợ hãi, không còn là đứa trẻ vô lực. Giờ đây, nàng là Diệp Vân – một nữ nhân thông minh, sắc sảo, mạnh mẽ, có thể che giấu cảm xúc và điều khiển mọi tình huống theo ý mình. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía kinh thành, nơi những kẻ thù cũ vẫn sống ung dung, chưa một lần nghĩ rằng Lạc Thần Du vẫn còn tồn tại.

Trong lòng nàng, ngọn lửa báo thù bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. Nàng nhắm mắt, hình dung từng gương mặt kẻ thù – hoàng hậu gian ác, quan lại hèn hạ, những kẻ từng cười nhạo gia tộc nàng. Một ngày, tất cả sẽ phải trả giá. Và khi đó, nàng sẽ không còn là một kẻ yếu đuối nữa, mà là một cơn ác mộng mà họ không thể tưởng tượng.

Ngày Diệp Vân rời khỏi căn nhà gỗ, lão thần quân đưa cho nàng một chiếc bùa nhỏ – biểu tượng của gia tộc và cũng là lời nhắc nhở rằng quá khứ không thể xóa bỏ. “Hãy giữ thứ này bên mình,” lão nói, giọng trầm, “Nó nhắc nhở ngươi về những gì đã mất, nhưng cũng nhắc nhở ngươi rằng ngươi sẽ không bao giờ yếu đuối nữa. Một ngày, khi ngươi trở lại kinh thành, hãy để tất cả biết rằng Lạc Thần Du chưa bao giờ chết.”

Nàng cúi đầu, nắm chặt chiếc bùa trong tay, ánh mắt sắc lạnh: “Ta hiểu. Ta sẽ sống, sẽ quay lại… và sẽ khiến tất cả những kẻ hại gia tộc phải hối hận.”

Trên con đường dẫn ra kinh thành, Diệp Vân bước đi như một bóng ma, nhẹ nhàng, tinh tế và không để lại dấu vết. Mỗi bước chân đều mang theo quyết tâm, mỗi nhịp tim đều nhắc nhở nàng về quá khứ tang thương. Dưới thân phận mới, nàng sẵn sàng đối mặt với tất cả – âm mưu, quyền lực, và cả tình yêu sẽ đến sau này.

Và khi ánh hoàng hôn buông xuống trên con đường dẫn vào kinh thành, bóng dáng Diệp Vân nhỏ bé nhưng kiên định, như một lời cảnh báo vô hình gửi tới tất cả kẻ thù: “Một ngày nào đó, Lạc Thần Du sẽ trở lại… và khi đó, không ai có thể ngăn nàng.”

Bước chân nàng đi xa, bỏ lại phía sau tất cả – gia tộc, quá khứ, và đau thương – nhưng mang theo một quyết tâm sắt đá: sống để mạnh mẽ, sống để trả thù, và sống để được sủng ái theo cách nàng muốn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×