Sáng hôm sau, Trần Thiên Thiên thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, mối quan hệ với Hàn Thước sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vị thế của mình trong cung. Không chỉ là người quan sát, hỗ trợ hay bảo vệ, Hàn Thước còn là nhân tố then chốt mà cô cần học cách tương tác khôn khéo.
Tiểu Hoa bước vào, mắt sáng lên:
— “Phu nhân, hôm nay Hàn Thước sẽ tham dự buổi yến tiệc nội cung. Đây là cơ hội tốt để ngài tiến gần hơn với ngài ấy.”
Trần Thiên Thiên nhăn mặt, vừa hồi hộp vừa lo lắng:
— “Cơ hội hay… cạm bẫy đây nhỉ? Nhưng thôi, đã đến lúc mình phải chủ động.”
Buổi yến tiệc diễn ra trong không gian rộng lớn, tràn ngập ánh nến và hoa tươi. Các phi tần, quan lại và hầu cận đều xuất hiện, ánh mắt mỗi người vừa quan sát vừa ẩn ý.
Ngay khi bước vào, Trần Thiên Thiên đã cảm nhận được sự căng thẳng từ ác nữ, người vẫn không giấu được vẻ đe dọa. Nhưng may mắn, Lục Hạo đứng bên cạnh, đưa cho cô một nụ cười an ủi, giúp cô bình tĩnh.
Hàn Thước xuất hiện, như thường lệ, ánh mắt sắc lạnh nhưng hôm nay có chút dịu dàng. Anh tiến đến gần Trần Thiên Thiên, giọng trầm:
— “Ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Trần Thiên Thiên cúi đầu, giọng run run nhưng cố tỏ ra tự tin:
— “Vâng… tôi sẽ cẩn thận.”
Yến tiệc bắt đầu. Trong khi mọi người trò chuyện, Hàn Thước âm thầm quan sát Trần Thiên Thiên. Khi ác nữ cố tình tạo hiểu lầm bằng một lời thêu dệt, ánh mắt anh liền dõi theo, như muốn bảo vệ cô.
Một tình huống cao trào xảy ra: Trần Thiên Thiên vô tình va phải bàn ăn, khiến một chiếc bình hoa nghiêng đổ. Mọi người quay lại, ánh mắt ngạc nhiên và phê phán. Ác nữ cười khẩy, tưởng như mình đã tạo ra cơ hội hạ gục cô.
Nhưng Trần Thiên Thiên nhanh trí, cúi chào, và dùng lời nói hài hước:
— “Xin lỗi mọi người, tôi đã biến yến tiệc thành trò xiếc một chút.”
Câu nói khiến một vài người bật cười, không khí căng thẳng giảm bớt. Hàn Thước đứng gần, ánh mắt lộ vẻ thích thú khó giấu, và âm thầm khen cô khéo léo xử lý tình huống.
Sau yến tiệc, Hàn Thước đề nghị đi dạo cùng Trần Thiên Thiên trong khu vườn cung điện. Ánh trăng chiếu sáng, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng côn trùng.
— “Ngươi xử lý tình huống hôm nay tốt hơn mình tưởng.” — Hàn Thước nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.
Trần Thiên Thiên đỏ mặt, cố giữ bình tĩnh:
— “Cảm ơn ngài… nhưng nếu không có Lục Hạo, tôi chắc chắn sẽ bối rối hơn nhiều.”
Hàn Thước nhíu mày, ánh mắt lóe lên:
— “Ngươi biết sử dụng trí thông minh và sự duyên dáng… đó là điều tôi đánh giá cao.”
Khoảnh khắc ấy, Trần Thiên Thiên cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô tự nhủ: “Đây là bước ngoặt… Hàn Thước bắt đầu nhìn nhận mình khác rồi.”
Đêm đó, Trần Thiên Thiên nằm trên giường, tay ôm chiếc quạt giấy, suy nghĩ về mọi chuyện. Cô nhận ra rằng: trong cung, không chỉ trí thông minh, hài hước hay duyên dáng quan trọng, mà còn là mối quan hệ với những người quyền lực như Hàn Thước.
Cô mỉm cười, tự nhủ:
— “Bước ngoặt hôm nay là tín hiệu. Mình sẽ tiếp tục chiến lược, học cách cân bằng giữa sinh tồn, hài hước và… cảm xúc. Không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa. Mình sẽ là nữ chính, và Hàn Thước… sẽ là người chứng kiến hành trình của mình.”