Sáng hôm sau, Trần Thiên Thiên thức dậy với tinh thần cảnh giác cao độ. Cô biết rằng, sau âm mưu đầu tiên của ác nữ, sẽ còn nhiều thử thách phía trước, và không phải lần nào cô cũng có thể thành công.
Tiểu Hoa bước vào phòng, mắt lo lắng:
— “Phu nhân, hôm nay có một buổi lễ quan trọng. Ác nữ chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ cho ngài.”
Trần Thiên Thiên hít một hơi thật sâu:
— “Mình đã học được rất nhiều từ hôm qua. Dù sao thất bại cũng là bài học. Lần này… mình sẽ chuẩn bị kỹ hơn.”
Cô và Lục Hạo rời phòng, bước ra sân cung, nơi đã tập trung đông đủ các phi tần và quan lại. Không khí trang nghiêm, ánh mắt mọi người vừa tò mò vừa cảnh giác.
Ngay khi buổi lễ bắt đầu, ác nữ đã ra tay. Cô ta thì thầm vài lời với một phi tần khác, khiến cô tỏ thái độ khó chịu với Trần Thiên Thiên. Cô bị hiểu lầm rằng đang cố tình giành quyền lợi, khiến không ít quan lại nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Trần Thiên Thiên nhận ra tình huống ngay lập tức. Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lần này không may, một chi tiết nhỏ đã khiến cô mắc lỗi: cô trả lời một quan lớn hơi cộc lốc vì nhầm lẫn lời nói, khiến người đó cau mày.
— “Ôi không… mình lại thất bại rồi…” — Trần Thiên Thiên thầm nghĩ, mặt đỏ bừng.
Lục Hạo đứng bên cạnh, nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô bình tĩnh. Trần Thiên Thiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi dùng chiến lược khéo léo:
Xin lỗi một cách duyên dáng: cô cúi chào khẽ, mỉm cười, làm dịu đi căng thẳng.
Chuyển hướng tình huống: bằng những câu chuyện hài hước nhỏ, cô khiến mọi người bật cười, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Quan sát âm mưu: cô nhận ra rằng ác nữ đã xếp đặt phi tần và hầu cận để tạo hiểu lầm, và cô cần cẩn thận hơn lần sau.
Buổi lễ kết thúc, Trần Thiên Thiên ngồi bên hồ sen, tay cầm quạt giấy, thở dài:
— “Thất bại… nhưng cũng là bài học. Mỗi lần mắc lỗi là cơ hội để học cách khéo léo hơn.”
Lục Hạo đứng cạnh, ánh mắt tinh quái:
— “Phu nhân, hôm nay tuy có chút thất bại, nhưng cách ngài xử lý thực sự xuất sắc. Quan sát, khéo léo và hài hước – đó là vũ khí của ngài.”
Trần Thiên Thiên cười, lòng cảm thấy ấm áp:
— “Cảm ơn Lục Hạo. Có ngươi bên cạnh, mình mới dám đối mặt với thử thách.”
Buổi chiều, cô quyết định rút kinh nghiệm, ghi chú lại mọi tình huống xảy ra: từ lời nói, thái độ của ác nữ, phản ứng của các quan lại, đến ánh mắt Hàn Thước. Cô nhận ra rằng, để sống sót và tiến xa hơn trong cung, cô cần:
Quan sát kỹ lưỡng: mỗi chi tiết nhỏ đều có thể là tín hiệu quan trọng.
Khéo léo ứng phó: không vội vàng, giữ bình tĩnh và sử dụng hài hước đúng lúc.
Học từ thất bại: mỗi sai lầm là bài học để chuẩn bị cho thử thách tiếp theo.
Duy trì mối quan hệ: tạo thiện cảm với Hàn Thước, Lục Hạo và những người trung thành khác.
Khi hoàng hôn buông xuống, Trần Thiên Thiên đứng trên ban công, ngắm nhìn ánh nắng đỏ rực phản chiếu trên hồ sen. Cô mỉm cười, tự nhủ:
— “Mỗi thất bại chỉ là bước đệm. Mình sẽ không bỏ cuộc. Mình sẽ sống sót, và sẽ trở thành nữ chính của đời mình, không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa.”
Cô xoay người, tay nắm chắc chiếc quạt giấy, ánh mắt kiên định: mọi thử thách phía trước, cô đã sẵn sàng đón nhận, với trí thông minh, sự duyên dáng, hài hước và quyết tâm không gì lay chuyển được.