Đêm hôm đó, cung điện chìm trong tĩnh lặng. Trần Thiên Thiên vừa kết thúc buổi học lễ nghi và kỹ năng sinh tồn, định đi ngủ thì Tiểu Hoa hớt hải chạy vào:
— “Phu nhân! Có chuyện khẩn cấp!”
Trần Thiên Thiên nhăn mày, vừa lo vừa tò mò:
— “Chuyện gì vậy?”
— “Nghe nói ác nữ đang lập một âm mưu… trong bóng tối! Có vẻ muốn hãm hại ngài.”
Cô lập tức tỉnh táo, thở sâu, tay nắm chắc chiếc quạt giấy:
— “Âm mưu ban đêm… vậy là mình phải cảnh giác từng bước chân.”
Lục Hạo xuất hiện bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc:
— “Phu nhân, để tôi đi cùng. Chúng ta sẽ tìm hiểu âm mưu này.”
Trần Thiên Thiên gật đầu, quyết định thực hiện chiến lược: quan sát kỹ, không hành động hấp tấp, vừa khéo léo vừa hài hước để giảm nguy cơ bị phát hiện.
Họ lặng lẽ đi qua hành lang dài, ánh đèn lồng soi sáng từng bước. Trần Thiên Thiên thầm nhủ: “Nếu có bẫy, phải xử lý thông minh, không được để lộ dấu hiệu sợ hãi.”
Đúng lúc đó, ác nữ xuất hiện từ một bóng tối khác, tay cầm chiếc quạt sơn mài đen, ánh mắt sắc bén:
— “Trần Thiên Thiên, ngươi lại lang thang giữa đêm khuya. Có biết sẽ gặp hậu quả gì không?”
Trần Thiên Thiên mỉm cười, cúi chào:
— “Ồ, tôi chỉ đi… ngắm trăng thôi. Nếu cô cũng muốn, tôi có thể dẫn cô một vòng, cho bớt cô đơn.”
Ác nữ nhíu mày, vẻ mặt bực tức. Lục Hạo đứng phía sau, quan sát từng cử chỉ, sẵn sàng hỗ trợ.
Trong lúc đối diện, Trần Thiên Thiên nhận thấy một cạm bẫy tinh vi: sàn nhà vừa ẩm vừa trơn, nếu bước sai sẽ dễ ngã. Cô thầm nghĩ: “Phải dùng trí thông minh… và chút may mắn.”
Cô nhấc nhẹ váy, đi từng bước chắc chắn, vừa di chuyển vừa quan sát xung quanh. Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía ác nữ, nhưng Trần Thiên Thiên dùng lời nói hài hước:
— “Cô cười to quá, tôi sợ chim bay mất trăng mất.”
Ác nữ bị lời nói bất ngờ khiến sững sờ, mất tập trung. Trần Thiên Thiên nhanh nhẹn, tiếp tục di chuyển an toàn. Lục Hạo đứng bên, ánh mắt đầy ấn tượng: “Phu nhân, quả nhiên thông minh và khéo léo.”
Khi đi đến hành lang cuối cùng, họ phát hiện một vài hầu cận của ác nữ đang chuẩn bị một số “vật dụng nguy hiểm” để hãm hại cô. Trần Thiên Thiên ngay lập tức hành động:
Chuyển hướng sự chú ý: dùng một lời nói hài hước khiến hầu cận giật mình.
Tận dụng không gian: lách qua các cột, tránh bẫy sàn trơn.
Nhờ Lục Hạo hỗ trợ: anh khéo léo kéo một chiếc bình nặng khiến hầu cận phải sơ ý.
Sau vài phút căng thẳng, âm mưu bị phá vỡ. Trần Thiên Thiên thở phào, ánh mắt lấp lánh:
— “Vậy là xong… nhưng chắc chắn ác nữ sẽ không từ bỏ dễ dàng.”
Lục Hạo mỉm cười, cúi chào:
— “Phu nhân quả thật tài năng. Nếu không có ngài, tôi cũng khó xử lý âm mưu này.”
Trần Thiên Thiên cười khẽ, lòng ấm áp:
— “Chúng ta là đồng minh, Lục Hạo. Mỗi lần đối mặt thử thách như thế này, mình càng mạnh mẽ hơn.”
Về đến phòng, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng lấp lánh trên hồ sen, tay ôm chiếc quạt giấy:
— “Cạm bẫy trong bóng tối không còn đáng sợ nữa. Mình đã học cách sinh tồn thực sự. Mỗi thử thách chỉ làm mình thêm cứng cỏi. Không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa. Mình sẽ sống sót, khéo léo, hài hước và lãng mạn theo cách của riêng mình!”