trần thiên thiên trong lời đồn

Chương 12: Đồng minh bí ẩn xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Thiên Thiên thức dậy với tâm trạng đầy quyết tâm. Sau những âm mưu ban đêm và thử thách trong yến tiệc, cô nhận ra rằng để tồn tại lâu dài trong cung, một mình không đủ. Cô cần thêm đồng minh — những người trung thành, khéo léo và hiểu rõ cung đình.

Tiểu Hoa bước vào, mang theo khay trà, ánh mắt đầy bí ẩn:

— “Phu nhân, hôm nay có một người muốn gặp ngài. Người này… có thể là đồng minh mà ngài cần.”

Trần Thiên Thiên nhíu mày:

— “Người nào? Là bạn hay… lại là kẻ thù giả vờ thân thiện?”

— “Ông ấy sẽ chứng minh bằng hành động, không phải lời nói.” — Tiểu Hoa đáp, nụ cười khẽ nở trên môi.

Trần Thiên Thiên thở dài, gật đầu. Cô chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng đón nhận thử thách mới, dù là đồng minh hay cạm bẫy.

Họ đi ra sân sau cung, nơi một chàng trai trung niên, mặc áo hầu cận giản dị nhưng gương mặt nghiêm nghị, đang đứng chờ. Ánh mắt ông tinh tường, quan sát Trần Thiên Thiên như đã biết trước mọi chuyện.

— “Ngươi là Trần Thiên Thiên?” — ông hỏi, giọng trầm và uy quyền.

— “Vâng, tôi là…” — cô lúng túng.

— “Ta tên là Ngự Sử Lâm. Ngươi cần người hỗ trợ trong cung, và ta… sẵn sàng giúp đỡ.”

Trần Thiên Thiên hơi giật mình. Ngự Sử Lâm không chỉ là một hầu cận thông thường, mà là một nhân vật có tiếng tăm trong cung, uy quyền và kinh nghiệm đối phó với âm mưu.

— “Ngươi… thật sự muốn giúp tôi sao?” — cô hỏi thận trọng.

Ngự Sử Lâm gật đầu:

— “Âm mưu trong cung không thiếu, nhưng những người biết cách kết hợp trí thông minh và duyên dáng như ngươi… hiếm có. Ta sẽ là người bảo vệ và tư vấn chiến lược cho ngươi.”

Trần Thiên Thiên mỉm cười, cảm thấy tim ấm áp. Cô biết rằng, có thêm một đồng minh như Ngự Sử Lâm, cơ hội sống sót và thăng tiến trong cung sẽ cao hơn.

Buổi chiều, Trần Thiên Thiên cùng Lục Hạo và Ngự Sử Lâm đi dạo quanh khu vườn cung điện. Cả ba quan sát các phi tần, hầu cận và những người quyền lực khác. Trần Thiên Thiên nhận ra rằng: mỗi lời nói, ánh mắt, cử chỉ đều có thể ẩn chứa âm mưu.

Ngự Sử Lâm dừng lại, nhìn cô nghiêm nghị:

— “Hôm nay, ác nữ có thể thử thách ngươi lần nữa. Nhưng nếu ngươi biết kết hợp trí thông minh, duyên dáng và sự hài hước, ta tin ngươi sẽ vượt qua.”

Trần Thiên Thiên nhíu mày, sau đó cười khẽ:

— “Vậy là mình lại có thêm… vũ khí bí mật.”

Đúng lúc đó, một tình huống hài hước xảy ra: một con mèo cung điện chạy ngang, làm váy cô vướng vào bụi hoa. Cô suýt ngã, nhưng Lục Hạo kịp đỡ, Ngự Sử Lâm cũng nhếch môi cười nhẹ. Khoảnh khắc căng thẳng bỗng trở nên vui vẻ, khiến cả ba gần gũi hơn.

Trên đường trở về, Trần Thiên Thiên suy nghĩ: với Lục Hạo bên cạnh, sự hỗ trợ tinh thần, và Ngự Sử Lâm với kinh nghiệm và chiến lược, cô đã tạo được một đội hình nhỏ nhưng mạnh mẽ. Mỗi thử thách phía trước sẽ không còn đơn độc.

Khi đứng trên ban công ngắm ánh hoàng hôn, tay ôm chiếc quạt giấy, Trần Thiên Thiên tự nhủ:

— “Đồng minh bí ẩn xuất hiện… đây là bước ngoặt. Mình sẽ sống sót, khéo léo, hài hước và lãng mạn, biến mỗi thử thách trong cung thành cơ hội để mạnh mẽ hơn. Không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa, mình sẽ trở thành nữ chính của đời mình!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×