Trần Thiên Thiên vừa rời yến tiệc, bước đi giữa sân cung rộng rãi, cố hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô không ngờ rằng, chỉ một buổi tối, mình đã bị dính không ít rắc rối: váy áo bị vướng, bình phong suýt ngã, và ác nữ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thù hận.
— “Ok… phải tỉnh táo… phải khôn khéo… phải… phải…” — cô tự nhủ, đi chậm lại để quan sát xung quanh.
Bỗng, từ cánh cửa bên trái, một bóng người cao lớn xuất hiện. Vừa bước ra, ánh mắt lạnh lùng của chàng trai khiến cô run rẩy. Đó chính là Hàn Thước, người mà cô từng “vẽ” trong kịch bản: nam chính lạnh lùng, quyền lực, luôn toát ra thần thái khiến người khác vừa kính nể vừa sợ.
— “Ngươi lại ở đây làm gì?” — giọng Hàn Thước trầm, sắc bén, như một lưỡi dao vừa chạm vào tai.
Trần Thiên Thiên lắp bắp:
— “Tôi… tôi… chỉ… đi dạo thôi ạ.”
Hàn Thước nhướng mày, ánh mắt cứng như băng:
— “Đi dạo? Ở cung điện, đi dạo là gì?”
Cô vội vàng cúi người:
— “Vâng… vâng… tôi… tôi sẽ không đi nữa!”
Nhưng không kịp rút lui, cô đã bị vấp chân, suýt ngã. Hàn Thước nhanh chóng ra tay đỡ, cánh tay vạm vỡ chạm vào tay cô, khiến cô đỏ bừng mặt.
— “Cẩn thận một chút,” — Hàn Thước nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa… ấm áp.
Trần Thiên Thiên cắn môi, trong lòng vừa sợ vừa xấu hổ. Cô tự nhủ: “Ok… phải sống sót… không được để cậu ấy ghét… nhưng cũng không được để lộ mình quá…”.
Ngay lúc đó, một tiếng hò hét vang lên từ phía xa:
— “Phu nhân Trần Thiên Thiên! Ngươi lại dám lén đi ra ngoài!”
Cô quay lại, thấy ác nữ đang đứng đó, tay chỉ thẳng về phía cô, mặt mày đầy giận dữ. Trần Thiên Thiên biết, nếu không có Hàn Thước, mình sẽ bị mắng hoặc tệ hơn…
Hàn Thước bước ra chắn trước mặt cô, ánh mắt sắc bén:
— “Ngươi là ai? Dám làm náo loạn cung điện?”
Ác nữ sững người, nhìn Hàn Thước, rồi quay lại Trần Thiên Thiên, vẻ mặt bối rối.
— “Á… ác nữ, cô…” — Trần Thiên Thiên lắp bắp.
Hàn Thước nghiêm giọng:
— “Trong cung, mọi người phải tuân thủ quy tắc. Nhưng ngươi… không cần sợ.”
Trần Thiên Thiên hơi yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy tim đập mạnh. Cô tự hỏi: “Sao cậu ấy vừa lạnh lùng, vừa bảo vệ mình? Chuyện gì đang xảy ra?”
Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Hàn Thước dường như bắt đầu chú ý đến cô hơn. Mỗi lần cô làm gì lúng túng, ánh mắt anh lại len lén theo dõi, khiến cô vừa lo lắng vừa… tò mò.
Đêm đó, Trần Thiên Thiên nằm trên giường, tay ôm chăn, nghĩ về mọi chuyện xảy ra trong ngày: yến tiệc, ác nữ, Hàn Thước, và cả những câu đùa hài hước cô từng viết cho bản kịch bản. Cô tự nhủ:
— “Ok, mình phải thích nghi… phải sống sót… và… phải tìm cách thay đổi số phận. Không thể là nhân vật phụ bị ghét bỏ mãi được.”
Cô nhìn ra cửa sổ, ánh trăng sáng rực, chiếu xuống sân cung. Cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa hồi hộp vừa hứng khởi lan tỏa trong cô.
— “Ngày mai, mọi thứ sẽ khác. Mình sẽ không còn là Trần Thiên Thiên yếu đuối nữa. Mình… sẽ trở thành người nắm quyền kiểm soát số phận mình!”
Và từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống mới bắt đầu: đầy những thử thách, âm mưu cung đình, tình cảm phức tạp, nhưng cũng đầy hài hước và bất ngờ. Trần Thiên Thiên biết, để sống sót và phát triển trong thế giới này, cô không thể chỉ dựa vào may mắn – mà phải dùng trí tuệ, sự tinh tế, và đôi khi, chút… duyên dáng của một nữ phụ thông minh.