trần thiên thiên trong lời đồn

Chương 4: Âm mưu và thị phi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Thiên Thiên thức dậy vào sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ. Trong lòng cô vẫn còn hồi hộp sau buổi tối gặp Hàn Thước. Nhưng không kịp nghỉ ngơi, một tiếng gõ cửa vang lên:

— “Phu nhân, có người muốn gặp!”

Cô hốt hoảng, vừa mặc xong trang phục hồng nhạt thêu hoa, vừa hỏi:

— “Ai muốn gặp tôi?”

Cô hầu gái cúi gập người:

— “Là Tô Mộc đại nhân, quan phụ trách yến tiệc hôm qua.”

Trần Thiên Thiên thầm nghĩ: “Chuyện gì đây… Tô Mộc trông dữ dằn lắm… không biết có phải đang trách mình không?”

Vừa bước ra sảnh, cô thấy Tô Mộc đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị, hai tay bắt chéo sau lưng:

— “Phu nhân, hôm qua tại yến tiệc, hành động của ngươi… không thể coi thường.”

Trần Thiên Thiên vội vàng cúi đầu:

— “Vâng… tôi… tôi xin lỗi…”

Nhưng Tô Mộc chỉ nhếch môi cười, vẻ mặt khó đoán:

— “Không sao, chỉ là nhắc nhở. Nhưng nhớ kỹ: trong cung, mọi hành động đều được theo dõi.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra, vừa nghĩ: “Hình như chỉ là nhắc nhở thôi… nhưng chắc chắn phải cẩn thận hơn nữa.”

Ngay lúc đó, ác nữ xuất hiện, ánh mắt sắc bén như dao:

— “Trần Thiên Thiên, ngươi dám khiến yến tiệc hôm qua náo loạn, liệu có biết hậu quả sẽ ra sao không?”

Trần Thiên Thiên hít một hơi thật sâu:

— “Cô… cô quá đáng rồi! Tôi chỉ… vô tình thôi!”

Ác nữ nhếch môi cười, đưa ra một lời đe dọa đầy mưu mô:

— “Vô tình? Ngươi nên biết, trong cung, vô tình cũng có thể giết người.”

Trần Thiên Thiên đỏ mặt, biết mình phải khôn khéo, liền dùng sự thông minh và hài hước để đối phó:

— “Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận… nhưng nếu cô quá nghiêm khắc, tôi e rằng khán giả cũng sẽ buồn cười mất!”

Câu nói khiến ác nữ sững sờ, trong khi những người hầu đứng xung quanh không nhịn được cười. Trần Thiên Thiên mỉm cười, cảm giác như vừa chiến thắng một trận chiến nhỏ.

Nhưng thử thách chưa dừng lại. Ngay buổi trưa, Trần Thiên Thiên nhận được tin đồn:

“Trần Thiên Thiên đang cố gắng chiếm lòng Hàn Thước!”

Tin đồn lan nhanh trong cung, khiến một số phi tần và quan lại bắt đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngại. Cô sửng sốt: “Ôi không… mình chưa làm gì mà đã bị đồn đại thế này rồi!”

Trong lúc hoang mang, Hàn Thước xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần bối rối:

— “Ngươi lại nghe thấy tin đồn chứ gì?”

Trần Thiên Thiên gật đầu, vừa xấu hổ vừa căng thẳng:

— “Vâng… nhưng tôi không biết phải làm sao để… giải thích.”

Hàn Thước nhìn cô một lúc lâu, rồi nhếch môi cười nhẹ:

— “Không sao. Để ta giúp ngươi… nhưng nhớ, đừng để chuyện này lặp lại.”

Trần Thiên Thiên cảm thấy ấm lòng, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng, để sống sót trong cung, cô cần phải:

Biết quan sát, phân biệt bạn thù.

Sử dụng trí thông minh để xử lý thị phi.

Dùng sự duyên dáng và hài hước để đối phó âm mưu.

Buổi chiều, cô bắt đầu “thám thính” trong cung, lắng nghe từng câu chuyện, từng lời bàn tán, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ. Cô nhận ra, ác nữ không chỉ là kẻ thù trực tiếp, mà còn có những đồng minh kín đáo, sẵn sàng phá rối cô.

Một vài tình huống hài hước xảy ra: cô vô tình đụng phải một quan lớn, làm rơi lọ mực; cô bị một nhóm hầu gái nhầm lẫn, tưởng cô là người làm chuyện xấu; và ngay cả Hàn Thước cũng nhiều lần nhíu mày vì cô vụng về. Nhưng nhờ những khoảnh khắc đó, Trần Thiên Thiên học được cách khéo léo trong giao tiếp, biết khi nào nên nói thật, khi nào nên tỏ ra khiêm tốn, và đôi khi, khi nào nên giả vờ ngây thơ.

Ngày kết thúc với cảnh hoàng hôn rực rỡ, Trần Thiên Thiên đứng trên ban công, ngắm nhìn toàn cảnh cung điện. Cô tự nhủ:

— “Âm mưu, thị phi, và những thử thách… tất cả chỉ mới bắt đầu. Nhưng mình… mình sẽ không bỏ cuộc. Mình sẽ trở thành người chiến thắng, người nắm quyền kiểm soát số phận mình. Và quan trọng nhất… mình sẽ không còn là nhân vật phụ vô danh nữa!”

Và từ khoảnh khắc ấy, Trần Thiên Thiên bước vào một cuộc sống đầy những mưu mô, thị phi, nhưng cũng đầy hài hước và những tình huống bất ngờ, mở ra một hành trình sinh tồn trong cung đầy màu sắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×