trần thiên thiên trong lời đồn

Chương 5: Quyết định sống sót


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Thiên Thiên ngồi một mình trong phòng riêng, tay cầm quạt giấy, mắt chăm chú nhìn trần nhà. Những sự kiện trong vài ngày qua vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô: yến tiệc náo loạn, ác nữ đe dọa, Hàn Thước quan sát, và tin đồn lan tràn khắp cung.

— “Mình… mình không thể cứ thế này mãi. Nếu cứ theo kịch bản, mình sẽ… chết. Không! Mình phải sống sót!” — cô lẩm bẩm.

Cô nhắm mắt, hình dung những chiến lược sinh tồn: quan sát, kết bạn, tránh kẻ thù, tìm sự giúp đỡ từ những người trung thành. Cô biết rằng, trong cung, chỉ có trí thông minh và sự khéo léo mới giúp cô tồn tại.

Ngay khi suy nghĩ, một tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Hoa, cô hầu gái trung thành, bước vào:

— “Phu nhân, ngài lại trằn trọc sao? Hãy để tôi giúp một tay.”

Trần Thiên Thiên thở dài:

— “Tiểu Hoa, mình cần lập kế hoạch. Phải làm sao để sống sót và… không trở thành nhân vật phụ bị ghét?”

Tiểu Hoa nhún vai:

— “Đơn giản thôi, ngài hãy quan sát, học cách xử lý tình huống, và đừng quên dùng sự duyên dáng.”

Cô mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Họ bắt đầu lập kế hoạch nhỏ:

Quan sát xung quanh: ghi nhớ từng lời bàn tán, từng hành động của ác nữ và các phi tần khác.

Kết bạn thông minh: tìm những người trung thành trong cung, cả quan lại lẫn hầu gái.

Giữ hình tượng tốt: thể hiện sự khéo léo, khiêm nhường nhưng cũng thông minh.

Theo dõi Hàn Thước: vừa tránh làm phiền, vừa tạo thiện cảm, chuẩn bị cho những tình huống cần giúp đỡ.

Cô viết ra một danh sách dài, tỉ mỉ từng chi tiết, từ việc chọn trang phục phù hợp, lời nói, cách đi đứng, đến cách đối phó khi bị ác nữ gây khó dễ.

Buổi chiều, Trần Thiên Thiên quyết định thực hành chiến lược. Cô đi dạo trong khu vườn cung điện, quan sát mọi người. Những câu chuyện, tin đồn, ánh mắt gièm pha, tất cả đều được cô ghi nhớ và phân tích.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, mang theo tiếng cười nhẹ của Hàn Thước. Anh đứng bên hồ sen, ánh mắt chăm chú nhìn cô:

— “Ngươi lại ở đây quan sát sao?”

Trần Thiên Thiên đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh:

— “Vâng… chỉ… đi dạo thôi ạ.”

Hàn Thước tiến đến gần, ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh lên vẻ quan tâm:

— “Trong cung, mọi hành động đều được theo dõi. Ngươi phải cẩn thận.”

Trần Thiên Thiên cười khẽ, trong lòng vừa hồi hộp vừa cảm thấy an toàn: “Ít nhất, cậu ấy không ghét mình…”

Nhưng ngay lúc ấy, ác nữ xuất hiện, tay chỉ về phía Trần Thiên Thiên, ánh mắt đầy thù hận:

— “Ngươi lại dám tự do đi lại sao? Có biết sẽ gặp hậu quả gì không?”

Trần Thiên Thiên bình tĩnh, dùng sự hài hước để đối phó:

— “Ồ, tôi chỉ đi dạo thôi, không muốn phá hoại đâu. Nhưng nếu cô thấy tôi làm phiền… tôi có thể xin lỗi bằng… một bông hoa sen đẹp nhất hồ.”

Ác nữ nhíu mày, vẻ mặt vừa tức giận vừa bối rối, không biết phải phản ứng thế nào. Hàn Thước nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.

Chiều hôm đó, Trần Thiên Thiên nhận ra một điều quan trọng: trong cung, không chỉ cần trí thông minh, mà còn phải biết sử dụng sự duyên dáng, hài hước, và cả khả năng tạo thiện cảm với những người xung quanh.

Về đêm, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh trăng rọi xuống sân cung. Trong lòng cô trỗi dậy quyết tâm:

— “Mình sẽ sống sót. Mình sẽ thay đổi số phận. Không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa. Mình sẽ trở thành nữ chính của đời mình!”

Cô mỉm cười, tay chạm vào chiếc quạt giấy, tự nhủ rằng mỗi bước đi trong cung sẽ là một bước đi thông minh, một chiến lược sống sót, và một hành trình thay đổi số phận đầy hài hước, lãng mạn và bất ngờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×