Ngày hôm sau, Trần Thiên Thiên thức dậy với quyết tâm vững vàng: hôm nay sẽ là ngày cô tiến thêm một bước trong chiến lược sinh tồn. Cô nhắm mắt hít thở sâu, chuẩn bị tinh thần đối phó với những âm mưu, thị phi và những tình huống bất ngờ trong cung.
Đang lúc suy nghĩ, cửa phòng mở nhẹ, Tiểu Hoa bước vào, tay cầm một chiếc khay trà nóng.
— “Phu nhân, hôm nay có người muốn gặp ngài. Tôi nghĩ ngài nên chuẩn bị tâm lý.”
Trần Thiên Thiên nhíu mày, thầm nghĩ: “Người này là ai nữa đây? Liệu có phải đồng minh hay lại là một cái bẫy?”
Cô theo Tiểu Hoa xuống sân sau cung, nơi một chàng trai trẻ đang đứng đợi. Anh mặc trang phục giản dị nhưng chỉnh tề, ánh mắt nhanh nhẹn, gương mặt thân thiện nhưng lại đầy tinh quái.
— “Ngài là Trần Thiên Thiên chứ?” — chàng trai hỏi, giọng cười khẽ.
— “Vâng… tôi là…” — Trần Thiên Thiên lúng túng.
— “Tôi tên là Lục Hạo, mới được phân công làm hầu cận. Tôi nghe nói ngài cần người hỗ trợ, và tôi… muốn giúp.”
Cô chớp mắt, vừa bất ngờ vừa nghi ngờ:
— “Ngươi… thật sự muốn giúp tôi sao? Trong cung, không ai miễn phí đâu.”
Lục Hạo nhún vai, cười nhẹ:
— “Có thể, nhưng tôi tin rằng hợp tác với ngài sẽ… thú vị hơn là làm việc theo lệnh khô khan.”
Trần Thiên Thiên suy nghĩ: một người đồng hành trung thành có thể là cứu tinh của cô trong cung đầy âm mưu. Nhưng liệu có thể tin tưởng hoàn toàn?
— “Được rồi, nhưng ngươi phải tuân theo kế hoạch của tôi. Không được làm gì mạo hiểm.”
— “Vâng, thưa phu nhân.” — Lục Hạo cúi người.
Ngay khi cả hai bắt đầu trao đổi, một tình huống hài hước xảy ra: Lục Hạo vô tình giẫm phải một con mèo cung điện, khiến nó kêu “meo” vang, cả hai bật cười, xua tan căng thẳng.
Sau đó, Trần Thiên Thiên cùng Lục Hạo đi quanh cung, quan sát các phi tần, quan lại và những hầu cận khác. Cô nhận ra rằng, sự giúp đỡ của Lục Hạo không chỉ về mặt chiến lược mà còn về mặt tinh thần: mỗi khi cô căng thẳng hay lúng túng, anh đều khéo léo xoa dịu, khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Một ngày trôi qua, nhưng thử thách vẫn chưa hết. Ác nữ liên tục xuất hiện, tìm cách đặt bẫy, gieo tin đồn, khiến Trần Thiên Thiên phải vận dụng hết trí thông minh. Nhờ Lục Hạo, cô kịp thời tránh được những tình huống nguy hiểm: từ lời dèm pha của phi tần đến những trò quấy rối nhỏ trong cung.
Đến cuối ngày, Trần Thiên Thiên ngồi bên hồ sen, Lục Hạo đứng cạnh. Cô nhìn ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, thở dài:
— “Hôm nay thực sự mệt, nhưng may mà có ngươi giúp đỡ.”
Lục Hạo cười, ánh mắt ẩn ý:
— “Trong cung, không ai sống sót một mình. Phải có người đồng hành, và tôi sẽ là người đó.”
Trần Thiên Thiên cảm thấy ấm lòng. Cuộc sống trong cung đầy âm mưu, nhưng với Lục Hạo bên cạnh, cô có thêm niềm tin vào chiến lược sinh tồn của mình. Đồng thời, cô nhận ra rằng, không phải lúc nào mọi thứ cũng nghiêm trọng: một chút hài hước, một người bạn trung thành, sẽ khiến những ngày đầy thị phi trở nên dễ chịu hơn.
Trước khi rời hồ sen, Trần Thiên Thiên tự nhủ:
— “Âm mưu cung đình, ác nữ, tin đồn… tất cả chỉ là thử thách. Mình sẽ vượt qua, và lần này, không ai có thể khiến mình trở thành nhân vật phụ bị ghét nữa!”
Cô mỉm cười, ánh mắt kiên định, sẵn sàng bước vào những thử thách tiếp theo, nơi âm mưu và thị phi vẫn đang chờ đợi, nhưng giờ đây, cô không còn đơn độc.