trần thiên thiên trong lời đồn

Chương 7: Học cách sống trong cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Thiên Thiên thức dậy với quyết tâm: hôm nay sẽ là ngày học hỏi cách sống trong cung. Cô biết rằng, để tồn tại và không trở thành mục tiêu của ác nữ hay các phi tần khác, việc nắm vững lễ nghi, trang phục và cách ứng xử là cực kỳ quan trọng.

Tiểu Hoa bước vào, mang theo một khay trà nóng và cười khẽ:

— “Phu nhân, hôm nay là buổi học về lễ nghi cung đình. Hãy chuẩn bị tinh thần nhé.”

Trần Thiên Thiên nhún vai, tay cầm quạt giấy:

— “Ôi trời… lễ nghi… tôi chắc chắn sẽ làm sai vài lần mất thôi.”

Tiểu Hoa cười:

— “Không sao, ngài chỉ cần học cách đứng, đi, nói chuyện và cử chỉ. Học từ từ sẽ quen.”

Cả hai bước ra sân lớn, nơi đã tập hợp một số phi tần và hầu cận để tham gia lớp học đặc biệt. Người hướng dẫn là một quan lớn, nghiêm nghị và khó tính, tên là Hạ Quân.

— “Hôm nay, chúng ta học cách đi đứng, cúi chào và cách nói chuyện lịch sự trong cung. Ai làm sai, sẽ bị khiển trách.” — Hạ Quân nói, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người.

Trần Thiên Thiên thầm nhủ: “Ok… phải tỉnh táo… không được vụng về… nhưng mà… chắc chắn sẽ có tình huống hài hước xảy ra.”

Buổi học bắt đầu. Trần Thiên Thiên cố gắng bước đi nhẹ nhàng, nhưng váy áo dài quá cồng kềnh, cô vấp chân vài lần, khiến những người xung quanh lặng đi một nhịp, rồi bật cười khẽ. Ác nữ đứng xa, ánh mắt sắc bén, nhưng không giấu nổi vẻ bực tức.

— “Trần Thiên Thiên… cứ như đang đi trên đất lún vậy.” — cô ta thì thầm với một phi tần khác.

Trần Thiên Thiên nghe thấy, đỏ mặt nhưng không bỏ cuộc. Cô nhớ lại lời khuyên của Tiểu Hoa: “Dùng duyên dáng và hài hước để đối phó.” Cô nhếch môi, cúi chào khẽ, làm dáng điệu ngây thơ, khiến mọi người bật cười nhẹ và ác nữ nhíu mày, bực tức vì không làm gì được.

Sau đó, Hạ Quân yêu cầu mọi người thực hành nói chuyện lịch sự. Trần Thiên Thiên cố gắng dùng giọng điệu mềm mại, nhưng lỡ lời gọi Hạ Quân là “ông chú nghiêm khắc”, khiến cả lớp bật cười, còn Hạ Quân nhíu mày nhưng không giận, vẻ mặt lộ vẻ thích thú.

Buổi học kết thúc với nhiều tiếng cười, nhưng Trần Thiên Thiên đã học được vài điều quan trọng:

Đi đứng cẩn thận, đặc biệt khi mặc váy dài.

Cúi chào đúng cách, nhưng có thể thêm chút duyên dáng để tạo thiện cảm.

Nói chuyện lịch sự, nhưng đôi khi pha chút hài hước sẽ làm giảm căng thẳng.

Quan sát mọi người xung quanh, đặc biệt ác nữ và các phi tần khác, để biết ai là bạn, ai là thù.

Buổi chiều, Trần Thiên Thiên cùng Lục Hạo đi tham quan khu vườn cung điện, quan sát từng chi tiết nhỏ: từ cách hầu cận sắp xếp hoa, cách các phi tần trò chuyện, đến cách Hàn Thước đứng quan sát từ xa.

— “Hôm nay cô học tốt lắm, phu nhân.” — Lục Hạo cười, ánh mắt tinh quái.

— “Học tốt… nhưng mà chắc chắn sẽ có tình huống dở khóc dở cười xảy ra thôi.” — Trần Thiên Thiên đáp, vừa đi vừa nhìn quanh.

Đúng lúc đó, một tình huống hài hước xảy ra: một con chim bồ câu bay ngang qua, làm váy cô mắc vào một cành hoa, khiến cô suýt ngã. Lục Hạo kịp đỡ, nhưng cả hai cùng bật cười. Ngay cả Hàn Thước, đứng ở xa, cũng nhíu mày nhưng vẻ mặt lộ vẻ thích thú khó giấu.

Kết thúc ngày hôm đó, Trần Thiên Thiên nhận ra rằng: sống trong cung không chỉ là sinh tồn, mà còn là nghệ thuật quan sát, kết bạn, xử lý tình huống và sử dụng hài hước để giảm căng thẳng. Cô mỉm cười, tay chạm vào chiếc quạt giấy, tự nhủ:

— “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng mình… mình đã sẵn sàng. Không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa. Mình sẽ trở thành nữ chính của chính cuộc đời mình!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×