Ngày hôm sau, Trần Thiên Thiên thức dậy với tinh thần cảnh giác cao độ. Cô biết rằng, sau vài ngày học cách sinh tồn và lễ nghi trong cung, ác nữ sẽ không bỏ lỡ cơ hội để thử thách mình.
Tiểu Hoa bước vào, tay cầm khay trà, ánh mắt lo lắng:
— “Phu nhân, hôm nay tôi cảm giác ác nữ đang chuẩn bị một âm mưu mới. Ngài cần cẩn thận.”
Trần Thiên Thiên thở dài, nhún vai:
— “Âm mưu… thì cũng là cơ hội để thử chiến lược sinh tồn của mình thôi. Chỉ cần giữ bình tĩnh, khéo léo và… hài hước, mình sẽ ổn.”
Cô bước ra sân, chuẩn bị tham dự buổi lễ tiếp nhận quan chức mới trong cung. Mọi người tập trung đông đủ, không khí nghiêm trang, ánh mắt ai nấy đều tập trung quan sát nhau.
Ngay khi Trần Thiên Thiên đi vào, ác nữ xuất hiện, bước đi uyển chuyển nhưng đầy âm mưu. Cô ta cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Thiên Thiên:
— “Trần Thiên Thiên, hôm nay chắc chắn là một ngày khó khăn với ngươi.”
Trần Thiên Thiên thầm nghĩ: “Chuẩn rồi… nhưng mình đã chuẩn bị tinh thần từ trước.” Cô nhếch môi, cúi chào khẽ, tạo vẻ duyên dáng nhưng tỉnh táo.
Buổi lễ bắt đầu. Ác nữ lén lút đặt ra những “bẫy xã hội”:
Gây hiểu lầm với Hàn Thước: cô ta cố tình thì thầm vài lời khiến Hàn Thước nghĩ Trần Thiên Thiên có ý đồ chiếm lòng tin.
Đặt bẫy phi tần khác: xúi giục những phi tần ganh ghét Trần Thiên Thiên tỏ thái độ lạnh nhạt, khiến cô khó xử.
Tin đồn lan truyền: một số hầu cận và quan lại được ác nữ xúi giục, thêu dệt câu chuyện về “Trần Thiên Thiên tham lam, muốn quyền lực”.
Trần Thiên Thiên nhận ra từng chi tiết nhỏ. Cô hít một hơi thật sâu, rồi dùng chiến lược đã lập: quan sát, phân tích, và hành động khéo léo.
— “Ok… phải giữ bình tĩnh… nếu vội vàng sẽ mắc bẫy…” — cô tự nhủ.
Trong lúc mọi người xôn xao, Trần Thiên Thiên dùng hài hước để làm dịu tình hình. Cô nở nụ cười, cúi chào nhẹ nhàng, và khéo léo trả lời các lời xì xào bằng những câu nói vừa thông minh vừa duyên dáng.
Hàn Thước đứng gần đó, ánh mắt sắc bén, nhưng vẻ mặt dịu hơn khi thấy cô xử lý tình huống một cách khéo léo. Trong lòng anh dường như xuất hiện sự ngưỡng mộ: Trần Thiên Thiên không còn là cô gái vụng về mà đang biết cách tự bảo vệ mình.
Đến giờ nghỉ, Trần Thiên Thiên cùng Lục Hạo rút ra một góc vườn để bàn bạc:
— “Tiểu Hoa, Lục Hạo, hôm nay là bài học quan trọng. Âm mưu đầu tiên của ác nữ đã bị mình nhìn thấu.” — cô nói, mắt sáng lên.
— “Đúng vậy, phu nhân. Nhưng lần sau, ác nữ chắc chắn sẽ còn tinh vi hơn.” — Lục Hạo đáp.
— “Không sao, mình đã học cách đối phó. Mỗi thử thách là một cơ hội để mạnh mẽ hơn.” — Trần Thiên Thiên tự nhủ.
Buổi chiều, cô quan sát ác nữ từ xa, nhận ra rằng: ngoài việc đối phó trực tiếp, cô còn cần học cách dự đoán các kế hoạch, biết khi nào nên hành động, khi nào nên chờ đợi, và khi nào nên nhờ Hàn Thước hỗ trợ.
Trước khi kết thúc ngày, Trần Thiên Thiên đứng trên ban công, ngắm nhìn ánh hoàng hôn phản chiếu trên hồ sen. Cô mỉm cười, tay ôm quạt giấy, lòng đầy quyết tâm:
— “Âm mưu đầu tiên chỉ là khởi đầu. Mình sẽ không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa. Mỗi ngày trong cung sẽ là một bước đi thông minh, đầy hài hước và bất ngờ. Mình sẽ sống sót, và sẽ thay đổi số phận của chính mình!”