trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 16: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng tràn ngập trong không khí mát lành của cuối tuần. Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua từng tán lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên con đường lát đá nhỏ dẫn vào trường học. Cánh cổng cũ kỹ được trang trí bằng dây leo xanh mướt, nơi đây luôn là điểm bắt đầu cho biết bao câu chuyện thanh xuân của chúng tôi.

Tôi và Kỳ Trầm cùng nhau đi bộ vào sân trường. Mặc dù đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng lần nào đứng trước khung cảnh quen thuộc này, tôi cũng cảm nhận được một thứ gì đó thật bình yên, như thể mọi khó khăn đều đang dần được gác lại phía sau.

Kỳ Trầm nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt có phần rạng rỡ hơn mọi ngày:

— “Hôm nay mình đi ăn trưa ở quán bánh mì bên góc phố nhé? Quán mới mở, nghe nói rất ngon.”

Tôi gật đầu, tim như lạc nhịp. Có những điều đơn giản thế thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc đến nghẹn ngào.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện về những kế hoạch học tập, tương lai, những ước mơ nhỏ bé và những kỷ niệm chưa kịp nói ra. Đôi khi Kỳ Trầm nhìn tôi thật lâu, ánh mắt đầy trìu mến khiến tôi không khỏi đỏ mặt.

Cảm giác ấy, tôi vẫn gọi là yêu thương – thuần khiết và trong trẻo như ngày đầu.

Quán bánh mì nằm nép mình dưới tán cây lớn, với vài chiếc bàn nhỏ đặt ngoài vỉa hè. Không gian giản dị nhưng ấm cúng, nơi đây như một góc yên bình giữa bộn bề của thành phố ồn ào.

Chúng tôi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, gọi hai phần bánh mì kẹp thịt cùng ly trà sữa đá.

Kỳ Trầm nhìn tôi cười:

— “Ăn đi, đừng có ngại. Lâu rồi mới có cơ hội như thế này.”

Tôi khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của cậu:

— “Mình sẽ còn nhiều ngày như thế này nữa, phải không?”

Cậu gật đầu, ánh mắt kiên định:

— “Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bên em. Cùng em bước qua tất cả.”

Lời nói ấy như một bản hứa vững chắc, đẩy lui hết mọi lo lắng từng đeo bám tôi bấy lâu.

Ngày hè, lúc nắng cháy đến mức như muốn thiêu đốt cả thành phố, tôi và Kỳ Trầm từng cùng nhau ngồi trên mái nhà ký túc xá, ngắm nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua.

Chúng tôi nói về những dự định xa vời mà cũng rất thật, về việc học xong sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng khám phá thế giới ngoài kia, nơi không còn những định kiến, không còn những ánh mắt soi mói.

“Anh sẽ dẫn em đến những nơi chỉ có hai đứa,” Kỳ Trầm nói với ánh mắt đầy ước vọng, “nơi mà em có thể cười thật tươi, không phải gồng mình chống chọi với bất cứ điều gì.”

Tôi nhớ lại những giây phút ấy mà lòng tràn ngập hy vọng. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, nhưng bên nhau, tôi cảm thấy mình đã có đủ sức mạnh để vượt qua.

Những ngày tháng tiếp theo, chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau ôn bài, cùng nhau trải qua những lần thi cử áp lực. Nhưng cũng chính trong những khoảnh khắc ấy, tình yêu của chúng tôi trở nên sâu sắc hơn, như dòng suối nhỏ không ngừng chảy, len lỏi vào từng kẽ hở của trái tim.

Có lần tôi bị ốm, Kỳ Trầm không rời khỏi giường tôi dù chỉ một phút. Cậu nhẹ nhàng quạt mát, pha nước cam, còn nấu mì gói theo cách đơn giản nhất mà cậu biết.

Tôi nhìn cậu, nước mắt lăn dài trên má:

— “Anh… sao lại tốt với em như vậy?”

Cậu mỉm cười, đôi mắt tràn đầy dịu dàng:

— “Vì em là người quan trọng nhất trong đời anh.”

Câu nói ấy không cần hoa mỹ, không cần dài dòng, nhưng đủ để tôi tin rằng dù tương lai có thế nào, tình yêu ấy sẽ luôn còn đó.

Tuy vậy, thanh xuân của chúng tôi cũng không thể tránh khỏi những giây phút chênh vênh, khi những câu hỏi về tương lai, về sự khác biệt giữa hai người cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Một buổi tối, tôi và Kỳ Trầm ngồi trên bậc thềm sân trường, ánh đèn đường mờ ảo phủ lên khuôn mặt hai đứa.

Tôi nắm lấy tay cậu, thở dài:

— “Anh có nghĩ… chúng ta có thể bước tiếp trên con đường này không? Khi mà gia đình anh vẫn chưa hoàn toàn ổn, khi mà người ta vẫn nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác biệt?”

Cậu lặng im một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng:

— “Em à, anh cũng có lúc sợ hãi. Nhưng chỉ cần có em bên cạnh, anh tin mình sẽ tìm được câu trả lời.”

Chúng tôi ngồi đó, bên nhau, không cần thêm lời nào nữa.

Ngày hôm ấy, giữa những ánh sao lấp lánh, tôi nhận ra rằng thanh xuân không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, nhưng có nhau bên cạnh, mọi thử thách đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tình yêu của chúng tôi không chỉ là sự ngọt ngào mà còn là sự kiên trì, là chỗ dựa cho nhau trong mọi giông bão.

Dù kết cục có ra sao, tôi biết rằng những khoảnh khắc này – những phút giây thanh xuân trong sáng và thuần khiết – sẽ mãi là kỷ niệm quý giá nhất trong đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.