Áp lực thi cử và tương lai như những con sóng lớn đổ dồn về phía tôi và Kỳ Trầm. Mỗi ngày đều là một cuộc chiến với sách vở, với những kỳ vọng của gia đình và bản thân. Nhưng có lẽ, khó khăn lớn nhất lại là lựa chọn con đường mình sẽ đi.
Kỳ Trầm luôn là người giản dị, không thích ồn ào, nhưng giờ đây cậu phải đối diện với trách nhiệm gia đình và áp lực học tập cùng lúc. Cậu thường ngồi một mình, ánh mắt xa xăm, nặng trĩu nỗi lo.
Tôi cũng không khá hơn khi cảm thấy mình đang dần mất phương hướng. Những lời người ngoài, những ánh mắt đánh giá đôi khi khiến tôi tự hỏi: liệu tình yêu này có thể đủ sức bền bỉ để vượt qua?
Một buổi tối, trong lúc học bài, tôi hỏi cậu:
— “Anh có hối hận vì chọn con đường này không? Vì yêu em, vì những khó khăn…”
Cậu nhìn tôi, nụ cười nhẹ nhưng đầy quyết tâm:
— “Không bao giờ. Anh tin rằng, dù khó khăn thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Nhưng cũng phải chuẩn bị cho những lựa chọn quan trọng phía trước.”
Chúng tôi cùng nhau hứa sẽ không để bất kỳ điều gì chia rẽ, cùng cố gắng để giữ lấy thanh xuân tươi đẹp và tình yêu thuần khiết này.