Ngày tháng học trò trôi qua chầm chậm, vừa êm đềm, vừa lặng lẽ để lại trong tôi những dấu ấn khó phai. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không chỉ có những ngày tháng nhẹ nhàng như thế. Có những khoảnh khắc định mệnh đến bất ngờ, khiến trái tim tôi như bị giằng xé.
Đó là một ngày cuối thu, gió se lạnh, trời đầy mây xám xịt như báo hiệu một cơn bão sắp đến.
Tôi và Kỳ Trầm cùng nhau ôn bài tại thư viện, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm không gian tĩnh lặng. Hai đứa tập trung vào bài tập vật lý, nhưng trong lòng tôi vẫn đầy lo âu về tương lai phía trước.
Bỗng điện thoại tôi rung lên liên tục. Tôi nhìn màn hình thấy tên mẹ hiện lên, lòng bất chợt chùng xuống. Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng mẹ vang lên qua loa, đầy lo lắng:
— “Nguyệt Dã à, mẹ có chuyện quan trọng phải nói với con. Ba của Kỳ Trầm lại bị bắt đưa đi cai nghiện. Mẹ không biết phải làm sao...”
Tim tôi thắt lại, ngực nghẹn ngào như có hàng ngàn mũi kim châm vào. Tôi biết điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến cậu ấy, cũng ảnh hưởng đến cả gia đình nhỏ mà chúng tôi đang cố gắng xây dựng từng ngày.
Tôi nhìn sang Kỳ Trầm, thấy cậu đang cố kìm nén nước mắt. Đó là lần hiếm hoi tôi thấy cậu yếu đuối như thế.
— “Anh ổn chứ?” – Tôi hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Cậu gật đầu, nhưng không giấu nổi sự bất lực:
— “Anh biết, mọi chuyện khó khăn lắm rồi. Nhưng anh sẽ không để nó đánh gục mình.”
Chúng tôi cùng nhau trở về ký túc xá trong im lặng. Cảnh tượng quen thuộc giờ đây bỗng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau, tôi quyết định đến thăm gia đình Kỳ Trầm. Tôi muốn nhìn tận mắt những gì cậu đang phải đối mặt, muốn đứng bên cậu, để không ai phải cô đơn.
Căn nhà nhỏ nằm khuất sau những tán cây già cỗi, tường rêu phong và vườn hoa nhỏ trước hiên đã úa vàng theo mùa.
Em gái cậu, Minh An, chạy ra đón tôi với ánh mắt buồn bã:
— “Chị… em sợ quá, chị ơi.”
Tôi nắm lấy tay em, muốn truyền cho em một chút sức mạnh:
— “Em không phải sợ, chị sẽ ở đây cùng em.”
Cả ba chúng tôi ngồi lại, kể nhau nghe những ngày tháng gian nan, những giấc mơ chưa kịp chạm đến, những nỗi sợ hãi thầm kín.
Tôi thấy mình không chỉ yêu Kỳ Trầm mà còn thương cả gia đình nhỏ bé ấy – những con người đang chiến đấu không ngừng để giữ lấy hy vọng.
Nhưng cuộc sống chẳng dễ dàng khi bóng tối vẫn còn ngự trị.
Một buổi tối, khi tôi đang học bài trong phòng, Kỳ Trầm bất ngờ gọi điện:
— “Nguyệt Dã, anh không thể tiếp tục như thế này nữa. Ba anh vừa trốn khỏi trung tâm cai nghiện, và đang quay lại tìm rắc rối.”
Giọng cậu nghẹn lại, nỗi sợ hãi lấn át sự kiên cường.
Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Tôi hiểu rằng, đây không chỉ là thử thách của riêng Kỳ Trầm mà còn là thách thức lớn nhất cho tình yêu và lòng kiên định của chúng tôi.
Tôi cố gắng trấn an:
— “Anh bình tĩnh. Mình sẽ tìm cách đối mặt cùng nhau.”
Kỳ Trầm gật đầu, dù mắt vẫn ánh lên nỗi lo lắng.
Những ngày sau đó, chúng tôi cùng phối hợp với cô xã hội và các cơ quan chức năng để đảm bảo an toàn cho gia đình.
Tuy mệt mỏi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình kiệt sức. Vì mỗi khi nhìn thấy Kỳ Trầm, tôi lại thấy được sức mạnh to lớn của tình yêu.
Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi trên mái nhà ký túc xá, ngắm nhìn thành phố lên đèn, Kỳ Trầm thổ lộ:
— “Anh từng nghĩ mình sẽ gục ngã. Nhưng có em bên cạnh, anh cảm thấy mình có thể làm được tất cả.”
Tôi mỉm cười, tựa đầu vào vai cậu:
— “Mình sẽ cùng nhau bước qua tất cả, dù kết quả có ra sao.”
Đó chính là khoảnh khắc định mệnh – không phải là một biến cố gây sốc, mà là sự nhận ra sâu sắc về sức mạnh của tình yêu, của sự kiên trì và lòng tin.
Dù tương lai còn đầy khó khăn, tôi tin rằng, chỉ cần có nhau, chúng tôi có thể vượt qua mọi bão giông.
Thanh xuân của chúng tôi, có thể không trọn vẹn như mơ, nhưng sẽ luôn rạng rỡ và đầy ý nghĩa.