trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 19: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian không chờ đợi ai, và thanh xuân cũng thế. Những ngày tháng sau biến cố lớn khiến tôi và Kỳ Trầm trưởng thành hơn rất nhiều, như cây non vươn mình mạnh mẽ qua bão giông.

Sáng hôm ấy, ánh nắng len qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên bàn học ngổn ngang sách vở của tôi. Tiếng chim hót vang lên rộn rã ngoài vườn, khiến không gian thêm phần tươi mới. Tôi cầm điện thoại, nhìn vào màn hình thấy tin nhắn của Kỳ Trầm:

“Hôm nay mình gặp cô giáo chủ nhiệm nhé. Có chuyện quan trọng muốn bàn.”

Tim tôi chợt đập nhanh hơn. Câu chuyện quan trọng, chắc chắn sẽ thay đổi nhiều điều trong cuộc sống của chúng tôi.

Buổi trưa, tôi và Kỳ Trầm cùng nhau đến phòng giáo viên, nơi cô giáo chủ nhiệm đón tiếp với ánh mắt dịu dàng.

Cô nói:

— “Hai em đã vượt qua rất nhiều khó khăn. Nhưng giờ đây, để tiếp tục bước xa hơn, các em cần một kế hoạch rõ ràng và sự hỗ trợ từ nhà trường cũng như gia đình.”

Cô đề xuất một chương trình học tập đặc biệt giúp Kỳ Trầm cân bằng giữa học và việc chăm sóc gia đình, đồng thời tạo điều kiện cho tôi tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa để phát triển bản thân.

Tôi nhìn sang Kỳ Trầm, thấy ánh mắt cậu ánh lên niềm hi vọng và sự quyết tâm.

— “Chúng ta sẽ cố gắng cùng nhau, em nhé.” – Tôi nói.

Cậu gật đầu, nắm lấy tay tôi thật chặt.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu có những bước chuyển mình rõ rệt. Tôi tham gia các câu lạc bộ văn nghệ, thể thao, thử sức với những điều mới mẻ mà trước đây chưa từng dám nghĩ đến.

Kỳ Trầm thì chăm chỉ học hành, dành thời gian hỗ trợ em gái, đồng thời tích cực tham gia các buổi tư vấn tâm lý do nhà trường tổ chức.

Mỗi ngày, dù bận rộn và vất vả, chúng tôi vẫn dành cho nhau những phút giây lặng yên, sẻ chia mọi niềm vui nỗi buồn.

Một buổi chiều, khi đang cùng Kỳ Trầm ngồi bên bờ hồ nhỏ trong công viên gần trường, cậu bất ngờ mở lời:

— “Em à, anh muốn hỏi em một điều.”

Tôi nhìn cậu, tim đập nhanh, không biết chuyện gì đang chờ đợi phía trước.

Kỳ Trầm rút ra từ túi áo một chiếc hộp nhỏ, mở ra là chiếc nhẫn bạc lấp lánh.

— “Nguyệt Dã, anh không chắc chắn về tương lai, nhưng anh chắc chắn một điều: anh muốn em là người đồng hành cùng anh trên mọi chặng đường. Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”

Tôi cảm thấy lòng ấm áp và ngập tràn hạnh phúc, mắt đỏ hoe vì xúc động.

— “Em đồng ý.”

Chúng tôi nắm chặt tay nhau, như muốn ghi dấu khoảnh khắc thiêng liêng này vào tim.

Cuộc sống có thể không hoàn hảo, nhưng chính những bước tiến nhỏ bé, những lời hứa giản đơn như thế đã trở thành nguồn sức mạnh vô tận để tôi và Kỳ Trầm tiếp tục vững bước.

Ngày ngày, chúng tôi cùng nhau học tập, cùng nhau đối mặt với khó khăn, cùng nhau viết nên những trang thanh xuân ngọt ngào nhưng không kém phần thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.