trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 2: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả sân trường như bị đóng băng.

Không ai lên tiếng, cũng không ai cười nổi sau cảnh tượng vừa rồi. Lâm Nguyệt Dã – con ngoan trò giỏi, hoa khôi học đường – lại nhào vào ôm Kỳ Trầm, cái tên nổi tiếng bất cần, học lực lẹt đẹt và suýt bị đuổi học vài lần.

Trì Hạo đứng sững lại giữa vòng tròn học sinh. Trên gương mặt vừa mới kiêu căng là một thoáng bối rối xen lẫn tức giận. Không ai ngờ cô gái luôn kè kè sau cậu, chờ đợi từng ánh mắt, từng câu nói dịu dàng… lại quay lưng nhanh đến thế.

“Cô... cô nói gì vậy?” – Một cậu bạn lắp bắp, phá tan sự im lặng.

Kỳ Trầm vẫn chưa nói gì. Cậu im lặng nhìn tôi, như thể đang cố đọc ra xem tôi đang đùa hay thật. Vòng tay cậu giữ tôi hơi lỏng ra, nhưng không hề đẩy tôi ra.

Tôi ngẩng lên nhìn Kỳ Trầm, cố giữ bình tĩnh dù trái tim đập như trống trận.

“Tớ thật lòng,” tôi nói, dứt khoát.

Một nụ cười nhếch môi khẽ lướt qua mặt cậu. Kỳ Trầm quay sang đám đông đang vây quanh, giọng cậu lạnh như nước đá:

“Xem đủ chưa?”

Không ai dám trả lời.

“Nếu xem xong rồi thì biến đi. Đừng để tôi phải chửi.”

Cả đám rì rầm, lặng lẽ tản ra. Tôi vẫn đứng đó, cảm giác như mình vừa gây ra một trận động đất nho nhỏ trong lịch sử ngôi trường này.

Khi mọi người đã rời đi hết, Kỳ Trầm mới thở dài, buông tôi ra.

“Nói đi, sao tự dưng lại làm cái trò này?”

Tôi nhìn vào mắt cậu. Đôi mắt đen láy, ánh lên vẻ lạnh lùng cố hữu, nhưng sâu bên trong là một chút hoang mang mà tôi nhận ra ngay. Ở kiếp trước, tôi từng thấy ánh mắt này… khi cậu đứng trước quan tài mẹ mình, hay trước khi bước vào cuộc ẩu đả cuối cùng ấy.

Tôi mím môi, cố không để cảm xúc dâng trào:

“Tớ sống lại rồi.”

Kỳ Trầm nheo mắt.

“…Cái gì?”

“Ý tớ là… hôm nay là lần thứ hai tớ sống ngày này. Tớ đã từng sống hết cả đời, và bây giờ… tớ được quay lại.”

Tôi không mong cậu tin. Tôi cũng không định nói nhiều. Chỉ là… tôi muốn cậu biết tôi sẽ không đùa với cảm xúc của mình nữa.

“Nếu tớ nói… tớ muốn ở bên cậu, từ bây giờ đến lúc không còn cơ hội nữa… thì cậu có tin không?”

Kỳ Trầm im lặng một lúc lâu. Rồi cậu cười – một nụ cười nửa chế giễu, nửa dịu dàng.

“Cũng được. Dù sao, tôi cũng không có gì để mất.”

Tôi khựng lại.

Cậu tiếp lời, giọng trầm hẳn:

“Nhưng tôi cảnh báo trước – tôi không phải người tốt. Tôi không biết dịu dàng. Tôi không biết yêu người ta kiểu ‘trong sáng như hoa tuyết’ như mấy cậu học sinh giỏi thích. Tôi là rác rưởi trong mắt mọi người.”

Tôi lắc đầu.

“Tớ biết rõ. Và tớ cũng biết – cậu từng liều mạng cứu tớ, dù chẳng ai ép cậu làm thế.”

Lần này, đến lượt Kỳ Trầm im bặt.

Một cơn gió thổi qua, lá phượng lả tả rơi. Cả hai chúng tôi đứng dưới bóng cây, hai kẻ lạc lõng giữa thế giới ồn ào.

“Kỳ Trầm,” tôi gọi khẽ, “Cho tớ ở bên cậu, lần này, được không?”

Ánh mắt cậu hơi dao động. Rồi cậu khẽ gật đầu.

“Ừ.”

Chỉ một tiếng ngắn gọn ấy thôi, nhưng tôi biết, cậu đã chấp nhận tôi – dù chỉ là tạm thời.

Buổi chiều hôm đó, cả trường đều xôn xao. Tin đồn Lâm Nguyệt Dã “đổi gu” yêu học sinh cá biệt lan nhanh như lửa. Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên nhắc nhở, bạn bè thì bán tín bán nghi. Trì Hạo tránh mặt, Triệu An Nhã thì tỏ ra “thương hại” như thể tôi vừa phá hoại cả đời mình.

Tôi chỉ cười nhạt.

Không ai biết… tôi không còn quan tâm tới cái nhìn của người khác nữa. Tôi chỉ cần một điều: giữ cho Kỳ Trầm còn sống, và sống đúng với con người cậu ấy.

Buổi tối hôm ấy, tôi mở lại quyển nhật ký cũ, bắt đầu viết những gì cần thay đổi, những điều cần làm, và những tai họa sắp đến.

Ngày mai… sẽ là ngày Kỳ Trầm bị gọi lên hội đồng kỷ luật vì đánh nhau với đám học sinh lớp trên.

Nhưng lần này, tôi sẽ ngăn nó lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.